Trở Về Để Thay [...] – Chương 2

7

Đến bữa tối, Cố Văn Lâm không còn đến tìm tôi như mọi ngày nữa.

Tôi cầm hộp cơm đi một mình đến căng tin.

Trong căng tin, tôi thấy Cố Văn Lâm đang ngồi đối diện với Bạch Tiểu Mai.

Hai người thay nhau gắp thức ăn cho đối phương.

Không biết Cố Văn Lâm gì, mà Bạch Tiểu Mai lấy tay che miệng .

Thấy tôi, Cố Văn Lâm thoáng sững người, rồi vội vàng đứng dậy.

“Mạn Mạn, em đến rồi à. À, Tiểu Mai mới từ thành phố về, nhà không có gì ăn, đưa ấy qua đây ăn chút đồ. Vốn là định ăn xong sẽ mang phần cho em, không ngờ em đến sớm …”

Sớm sao? Trong căng tin đã chẳng còn bao nhiêu người.

Món ăn còn lại cũng chẳng mấy thứ.

Tôi không khỏi nhớ lại kiếp trước.

Sau khi chúng tôi đăng ký kết hôn xong, Cố Văn Lâm sẽ đi lấy cơm.

Nhưng tôi đợi rất lâu mà mới quay về.

Lúc về thì tay trắng, chẳng có gì.

Anh chỉ lạnh nhạt bảo tôi một câu: “Căng tin hết cơm rồi, cố nhịn một tối đi.”

Đêm đó, âm thanh duy nhất có lẽ chính là tiếng bụng tôi sôi lên vì đói.

Hóa ra, ở thời điểm đó của kiếp trước, Cố Văn Lâm đã bắt đầu quan tâm đến Bạch Tiểu Mai rồi sao?

Tôi không gì, bước ngang qua .

Lấy chút đồ ăn còn lại, lặng lẽ mang về phòng.

Vừa ăn nửa bữa, cửa phòng đã có tiếng gõ.

Là Cố Văn Lâm và Bạch Tiểu Mai.

Cố Văn Lâm tôi, ánh mắt phức tạp, khẽ ho một tiếng.

“Mạn Mạn, muốn bàn với em một chuyện.”

Tôi mà không lời nào.

Cố Văn Lâm liếc Bạch Tiểu Mai đang đứng rụt rè bên cạnh .

Ánh mắt dịu dàng, rồi khi mở miệng lần nữa, giọng điệu cũng thêm phần kiên định.

“Mạn Mạn, Tiểu Mai mới từ thành phố về. Em cũng biết, nhà ấy chỉ có một mình, lâu rồi không ai ở, cần phải dọn dẹp.”

“Hiện tại tụi mình vẫn chưa đăng ký kết hôn, nghĩ… hay là để Tiểu Mai tạm thời ở nhờ nhà tân hôn của mình vài ngày…”

Tôi liếc Bạch Tiểu Mai.

Cô ta như một con thỏ non bị hoảng sợ, co người trốn sau lưng Cố Văn Lâm.

Kiếp trước, kiếp này, tôi đã thấy hai phiên bản hoàn toàn khác nhau của Bạch Tiểu Mai.

Bảo là ta không trọng sinh, tôi thật sự không tin nổi.

Nhưng tôi chẳng có thời gian để chơi cùng ta vở kịch này.

Người đàn ông này tôi không cần nữa, những gì Bạch Tiểu Mai , trong mắt tôi chỉ là dư thừa.

“Được thôi, đó là nhà của , có quyền quyết định.”

Cố Văn Lâm không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như .

Những lời chuẩn bị sẵn lập tức nghẹn lại nơi cổ, không thể ra.

“Có điều… tôi không thích người khác vào đồ của mình, lát nữa tôi sẽ đến dọn hết đồ của tôi mang đi.”

Cố Văn Lâm sững người một lúc, vội vàng : “Không cần đâu, sẽ gom đồ của em chuyển qua phòng bên cạnh…”

Thì ra không chỉ định để Bạch Tiểu Mai ở trong nhà tân hôn.

Mà còn muốn ta ngủ trên chiếc giường cưới của chúng tôi.

Thật buồn !

Tôi thấy Bạch Tiểu Mai cũng đang mím môi .

8

Ăn tối xong, tôi cầm đèn pin đến nhà tân hôn dọn đồ.

Lúc tôi đến, Cố Văn Lâm đang bận rộn giúp Bạch Tiểu Mai trải giường.

Dùng đúng bộ ga tôi đã cất công chọn cho đêm tân hôn.

Cố Văn Lâm thấy tôi, có vẻ ngạc nhiên.

“Mạn Mạn, sao em lại đến? Anh đã chuyển đồ của em sang phòng bên rồi.”

“Ừ.”

Tôi chỉ đáp một tiếng, rồi xoay người sang phòng bên lấy đồ.

Cố Văn Lâm đi theo, vẻ mặt rối rắm, ánh mắt có điều gì đó tôi không đoán nổi.

“Mạn Mạn…”

Lúc này, Bạch Tiểu Mai chạy từ trong phòng ra.

“Anh Văn Lâm bộ ga này chẳng phải là và chị Mạn Mạn định dùng cho đêm tân hôn sao? Để em nằm thì có ổn không? Em không sao đâu, nằm tạm lên đống đồ dơ cũng …”

Càng , giọng ta càng nhỏ dần.

Tôi thấy ánh mắt Cố Văn Lâm ta đầy thương xót.

Anh quay sang tôi: “Mạn Mạn, em xem… ga trải giường trong nhà đều là đồ mới, bộ này…”

Tôi sao có thể không thấy ánh đắc ý vừa lướt qua trong mắt Bạch Tiểu Mai.

Chỉ là ta chưa biết, Cố Văn Lâm – loại đàn ông tồi tệ như thế, từ lúc tôi trọng sinh, đã không còn trong danh sách tôi muốn giữ lại nữa.

Tôi thản nhiên : “Bộ ga đó là tiền mua, muốn dùng sao là tùy .”

“Cảm ơn chị Mạn Mạn, cảm ơn Văn Lâm hai người tốt với em quá. Không ngờ có một ngày, em cũng ở trong nhà tân hôn của Văn Lâm nằm trên chiếc giường cưới của ấy…”

Nghe thế nào cũng thấy chói tai, chính Cố Văn Lâm cũng bắt đầu cảm thấy không ổn.

Nhưng chỉ liếc tôi, không gì, như đang thử thăm dò giới hạn của tôi.

Bạch Tiểu Mai xong như chợt nhận ra điều gì, che miệng lại, bộ tịch như mình vừa sai điều gì đó.

“Xin lỗi, xin lỗi chị Mạn Mạn, thật sự xin lỗi. Em… em không cố ý, chị đừng hiểu lầm. Em với Văn Lâm thật sự không có gì cả. Em nghĩ hay là em nằm lên đống đồ dơ cũng …”

Nói rồi ta còn giả vờ định đi lấy đống quần áo dơ trong túi ra.

Cố Văn Lâm vội vàng ngăn lại.

Tôi nhẹ nhàng trấn an ta: “Không sao đâu, cứ yên tâm mà ngủ, chuyện nhỏ thôi mà.”

Cố Văn Lâm tôi, không đọc gì từ nét mặt tôi, chỉ đứng đó trầm ngâm.

Tôi bận dọn đồ, chẳng thèm quan tâm đến .

Bạch Tiểu Mai càng cố “khiêm tốn”, lại càng tự bôi đen mình.

Cô ta chẳng qua muốn chọc giận tôi, để trong mắt Cố Văn Lâm mình trở nên yếu đuối, dễ bị bắt nạt.

Để chán ghét tôi.

Nhưng tôi đã sống lại một đời, sao còn để tâm mấy trò con nít đó?

Điều duy nhất Bạch Tiểu Mai nên cảm thấy may mắn là, kiếp trước ta chưa múa rìu trước mặt tôi.

Kiếp này, vẫn còn múa chưa đủ.

Tôi tiến lại gần, ghé sát tai ta nhỏ: “Tiểu Mai à, em nghĩ nhiều rồi. Sao chị phải để ý chứ? Anh Văn Lâm của em cũng chỉ vì nghĩ cho em thôi, chị hoàn toàn hiểu mà. Anh ấy có cưới em, chị cũng chẳng phản đối đâu. Chỉ là… không biết ấy có cưới em không thôi.”

Tôi ta, mỉm , còn nháy mắt một cái.

Bạch Tiểu Mai nghe xong, sắc mặt tối sầm.

Cô ta không hiểu, sao tôi lại khác hẳn với Hậu Mạn kiếp trước—người vừa ngu ngốc vừa dễ bắt nạt.

Nhưng rất nhanh, ta như nhận ra điều gì, lại tôi đầy đắc ý.

9

Tôi thu dọn hết đồ của mình xong.

Vác gói hành lý chuẩn bị rời đi.

Cố Văn Lâm bỗng gọi tôi từ phía sau.

Anh bước nhanh lên, định giành lấy hành lý từ vai tôi.

Tôi từ chối thẳng.

Thật buồn , đến cả Bạch Tiểu Mai cũng trọng sinh rồi.

Kiếp trước, ta đã “tiểu tam” cả một đời.

Kiếp này, tôi sống lại là để “chính danh”.

Cô ta đã coi thứ rác rưởi như Cố Văn Lâm là của riêng, thì tôi cũng chẳng hơi đâu mà dây vào cho bẩn người.

Cố Văn Lâm thấy tôi tránh đi, tôi với ánh mắt đầy tổn thương.

“Mạn Mạn, em đang giận sao? Anh có thể giải thích…”

Thật lạ, kiếp trước thà lãng phí cả đời tôi, cũng chẳng buồn mở miệng.

Thế mà kiếp này lại muốn à?

Nhưng tôi đã biết định gì rồi.

Cũng chỉ là lấy cớ quan tâm, việc thì đầy mùi lăng nhăng.

Giải thích à? Thừa thãi!

Huống hồ, Bạch Tiểu Mai chắc gì đã đồng ý để “giải thích”.

“Á…”

Quả nhiên!

Vừa nghe tiếng hét của Bạch Tiểu Mai, Cố Văn Lâm lập tức bỏ mặc tôi, quay đầu chạy vào nhà.

Tôi bật khinh bỉ, kéo lại gói đồ trên vai rồi quay lưng bỏ đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...