Trở Về Để Thay [...] – Chương 1

Sau khi trọng sinh, tôi cố đến trễ, cố ý kéo dài thời gian đi đăng ký kết hôn với Cố Văn Lâm.

Ở kiếp trước, sau khi biết tôi mang thai, Cố Văn Lâm đã dắt theo Bạch Tiểu Mai biến mất suốt hai mươi năm.

Mãi đến khi tôi sắp chết, ta mới quay về.

Anh ta di ảnh của Bạch Tiểu Mai, với tôi: “Nếu ngày đó chậm lại một chút mới đi đăng ký với em, liệu kết cục có khác không?”

1

Lúc nhận ra mình đã trọng sinh, Cố Văn Lâm đang đứng trước cửa ký túc xá, chờ tôi cùng đi đăng ký kết hôn.

Tôi giả vờ phải đưa đồ cho đồng nghiệp, bảo ta đến trước phòng đăng ký hôn nhân đợi tôi.

Sau khi tách khỏi Cố Văn Lâm tôi lên núi.

Nằm trên ghế mây nhà thím Vương, biển mây trước cửa, tắm nắng.

Thím Vương đưa tôi một củ khoai lang nướng, tò mò hỏi: “Hôm nay không phải cháu đi đăng ký với kỹ sư Cố sao, sao lại lên đây?”

Tôi cắn một miếng khoai lang nóng hổi,

mỉm với thím: “Thím ơi, cháu mơ một giấc mộng xấu, tỉnh dậy thấy lòng bất an.”

Thím Vương an ủi: “Chỉ là giấc mơ thôi, quan trọng là cuộc sống thực tại Cháu lấy kỹ sư Cố rồi, tương lai sẽ có ngày tốt lành, còn sợ gì mộng dữ nữa?”

Tôi ngẩn người một chút, rồi gật đầu: “Thím đúng, cháu ngồi đây một lúc rồi sẽ về.”

Cưới Cố Văn Lâm sao? Cả đời này không bao giờ nữa.

2

Kiếp trước, tôi và Cố Văn Lâm vừa đăng ký kết hôn xong, vừa bước ra khỏi sảnh đăng ký.

Anh ta đụng phải một .

tên Bạch Tiểu Mai, sống ở ngôi làng nơi chúng tôi công tác.

Trên đường trở về, Cố Văn Lâm cứ im lặng suốt.

Tôi nghĩ là vì ấy vừa lấy vợ, nên biết giữ khoảng cách với các khác.

Không ngờ, mãi đến khi tôi sắp chết, mới biết rằng…

Thì ra chỉ một cú va chạm đó, Cố Văn Lâm đã phải lòng Bạch Tiểu Mai ngay từ cái đầu tiên.

Anh không hề giữ khoảng cách, mà là đang hối hận.

Hối hận vì sao không chậm lại một ngày mới đi đăng ký với tôi.

Từ hôm đó, Cố Văn Lâm bắt đầu lạnh nhạt với tôi hơn.

Anh thường ngồi một mình, về hướng ngôi làng, thất thần.

Tôi hỏi tại sao, tránh né không trả lời.

Hỏi mãi không , lại thêm công việc bận rộn, tôi cũng chẳng hỏi nữa.

Chỉ đợi đến khi nghĩ thông, tự mình chịu mở lời.

Sau khi dự án ở làng kết thúc,

tôi và Cố Văn Lâm điều sang hai nhóm công tác khác nhau.

Chúng tôi buộc phải sống xa nhau.

Tôi nghĩ đó chỉ là tạm thời.

Nhưng rồi mỗi lần phân công, đều cách tôi cả ngàn dặm.

Tôi từng nhắc đến chuyện này với , chỉ nhàn nhạt : “Phải tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.”

Cho đến một ngày, tôi về Bắc Kinh báo cáo công tác.

Nghe đồng nghiệp trò chuyện, tôi mới biết—ngoại trừ lần đầu tiên bị điều đi khác nơi, những lần sau đều do Cố Văn Lâm chủ xin với cấp trên.

Tôi và cãi nhau một trận lớn.

Sau đó, ôm tôi xin lỗi, mãi không chịu lý do.

Sáng hôm sau, Cố Văn Lâm rời đi.

Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân của tôi và đến đây là hết.

Nhưng bất ngờ luôn đến khi ta không kịp trở tay—tôi mang thai.

Biết tôi có thai, Cố Văn Lâm thay đổi hẳn thái độ.

Anh bắt đầu chăm sóc tôi chu đáo.

Anh vụng về học nấu ăn cho tôi.

Anh áp tai lên bụng tôi, nghe con thổi bong bóng.

Tối nào cũng đi dạo cùng tôi.

Rồi bỗng một ngày, Cố Văn Lâm “biến mất”.

Tôi hỏi rất nhiều người, tìm kiếm rất lâu.

Không ai biết ấy đã đi đâu.

Cũng chẳng ai là còn sống hay đã chết.

Tôi bắt đầu đi khám thai một mình, sinh con một mình, đưa con đi bệnh viện một mình, tự mình nuôi con khôn lớn.

Một mình lo liệu tang lễ cho cả hai bên cha mẹ.

Tôi cứ tưởng đã chết rồi.

Nhưng đến lúc tôi hấp hối, Cố Văn Lâm lại đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.

Lúc đó tôi mới biết, suốt hai mươi năm qua vẫn luôn ở bên Bạch Tiểu Mai.

Họ nhận nuôi một đứa con trai, và dành cho nó tất cả .

Chỉ là Bạch Tiểu Mai vì nỗi uất nghẹn trong lòng mà ra đi trước một bước.

Điều tiếc nuối lớn nhất của ấy là chưa vợ trong kiếp này.

Cố Văn Lâm có lỗi với tôi, cũng hận tôi.

Tôi thấy điều đó thật vô lý.

Nếu không tôi, sao không sớm?

Anh hoàn toàn có thể ly hôn với tôi, rồi cho Bạch Tiểu Mai một mái nhà.

Chứ không nên bỏ rơi vợ con, không ngó ngàng gì đến cha mẹ.

Anh có tư cách gì mà trách tôi?

Đứa con tôi tự tay nuôi lớn lại rằng, nó ghen tị với đứa con nuôi của Cố Văn Lâm và Bạch Tiểu Mai—đứa trẻ lớn lên trong thương.

Nó trách tôi, chưa từng xin phép nó, đã mang nó đến với thế giới này.

Lúc ấy tôi mới biết, thì ra từ lâu nó đã âm thầm liên lạc với cha ruột, vẫn giấu tôi.

3

Tôi ở nhà thím Vương khoảng một tiếng.

Tạm biệt thím xong, tôi đi thẳng đến phòng đăng ký kết hôn.

Khi đến nơi, vừa đúng lúc thấy Cố Văn Lâm đang đỡ Bạch Tiểu Mai đứng dậy.

Tôi thấy chăm Bạch Tiểu Mai, mãi không rời mắt.

Khuôn mặt ban nãy còn có chút giận dỗi, bây giờ lại đầy vẻ kinh ngạc và say đắm.

Kiếp trước, tôi bận rộn đỡ Bạch Tiểu Mai dậy và trò chuyện với ấy.

Không để ý đến vẻ mặt khác lạ của Cố Văn Lâm.

Giờ đứng ở vị trí người ngoài mà lại—Hóa ra mọi thứ đều rõ ràng đến thế.“Văn Lâm em đến rồi, có đợi sốt ruột không?”

Thấy tôi xuất hiện, Cố Văn Lâm cứng đờ cả người, sau đó hoảng loạn ra mặt.

“À… cái này… Mạn Mạn, em… em đến rồi, , …”

Tôi để ý thấy ánh mắt Bạch Tiểu Mai tôi, khác hẳn kiếp trước—phức tạp, hình như có cả đố kỵ?

Nhưng khi tôi lại lần nữa, ta đã trở về vẻ mặt bình thường, như thể tất cả chỉ là ảo giác của tôi.

Tôi rất tò mò, kiếp này còn chưa đăng ký kết hôn,

mà Cố Văn Lâm đã gặp Bạch Tiểu Mai sớm như .

Anh sẽ lựa chọn thế nào đây?

Là chia tay tôi để chọn ta?

Hay vẫn như kiếp trước, đăng ký với tôi rồi cùng ta sống đời chồng vợ?

“Trễ rồi, chúng ta vào đăng ký thôi!” Tôi giả vờ nôn nóng thúc giục.

Mặt Cố Văn Lâm tái mét.

“Ái da, chân em đau quá.” Bạch Tiểu Mai kêu đau đúng lúc, tan bầu không khí ngượng ngập.

Kiếp trước, ta đâu có bị thương.

Sao kiếp này lại bị, mà lại đúng lúc như ?

Chẳng lẽ… ta cũng trọng sinh?

Tôi Bạch Tiểu Mai với ánh mắt dò xét.

Nhưng tôi chẳng phát hiện gì cả.

Cố Văn Lâm đưa Bạch Tiểu Mai đến trạm y tế.

Bác sĩ , ngoài vết thương gần lành nếu đến muộn một chút, thì không có gì nghiêm trọng.

Bạch Tiểu Mai đỏ bừng mặt vì ngại.

Còn Cố Văn Lâm lại lộ rõ vẻ vui mừng.

Trên đường về, đi ngang qua phòng đăng ký kết hôn.

Cố Văn Lâm có vẻ do dự: “Mạn Mạn, họ hết giờ rồi, hay là mai mình quay lại?”

Tôi thản nhiên đáp: “Để xem đã, đăng ký kết hôn cũng phải chọn ngày đẹp.”

Chỉ là… kiếp này gì còn ngày nào đẹp để kết hôn nữa.

Tôi mỉm .

Cố Văn Lâm thở dài: “Ừ, về với thím Vương một tiếng.”

4

Tôi và Cố Văn Lâm đi xe đạp đến.

Lúc về, Bạch Tiểu Mai không hề do dự mà ngồi lên xe của Cố Văn Lâm.

Cố Văn Lâm quay sang tôi, có chút ngượng ngùng, cũng không từ chối.

Tôi vờ như không thấy, cứ thế đạp xe đi trước.

Gió mát lùa qua mang theo tiếng của Bạch Tiểu Mai và Cố Văn Lâm.

Không nghe rõ họ gì, có thể cảm nhận niềm vui trong giọng điệu.

Còn có cả nụ mà Cố Văn Lâm cố nén lại.

Tôi đã bao lâu rồi chưa thấy ấy ?

Hình như từ khi gặp Bạch Tiểu Mai ở kiếp trước, Cố Văn Lâm chưa từng nở nụ với tôi nữa.

Nhưng giờ đây, tất cả điều đó với tôi đều không còn quan trọng.

Về đến làng, dân làng thấy Bạch Tiểu Mai ngồi sau xe Cố Văn Lâm một tay ôm lấy eo ấy.

Khi về phía tôi, người thì chớp mắt ra hiệu, người thì khẽ ho, lắc đầu.

Tôi biết họ đang ám chỉ điều gì, tôi vẫn mỉm bước vào ký túc xá.

5

Để chuẩn bị kết hôn, Cố Văn Lâm đã sớm sẵn nhà tân hôn.

Đồ đạc phần lớn cũng đã chuyển đến đó.

Tôi đi ngang qua nhà mới, dừng xe lại.

Hai bên căn nhà là phòng ngủ, ở giữa là gian nhà chính, còn có một cái sân nhỏ phía trước.

Kiếp trước, sau khi từ phòng đăng ký về, tôi thấy chữ hỷ đỏ dán trong nhà, lòng đầy hạnh phúc.

Ai mà ngờ , ngày trước lễ cưới, rể còn hớn hở chuẩn bị nhà cửa.

Vậy mà ngay đêm tân hôn, lửa đã tắt lạnh lẽo.

Đêm đó, giống như vô số đêm đơn sau này—

Chúng tôi nằm im trên giường, không gì cả, cũng chẳng ai ngủ .

6

Chưa đợi Cố Văn Lâm quay về, tôi đã đẩy xe đạp trở lại ký túc xá.

Vừa vào phòng, tôi lấy giấy điều về lại Bắc Kinh từ trong ngăn kéo.

Nói là điều , thật ra là lên chức, tăng lương.

Kiếp trước, vì muốn kết hôn với Cố Văn Lâm tôi đã từ bỏ cơ hội này.

Ba tháng sau, chúng tôi bị phân đến những nơi khác nhau.

Rồi từ đó, Cố Văn Lâm cố giữ khoảng cách, xa tôi ngàn dặm.

Sau này tôi mang thai, Cố Văn Lâm “biến mất”.

Tôi một mình vừa nuôi con, vừa chăm sóc cha mẹ hai bên.

Công việc thì dần đuối sức, bị điều chuyển khỏi các bộ phận trọng yếu.

Cả đời không có cơ hội thăng chức, tăng lương.

Đến khi con trai vào tiểu học, mỗi lần thấy tôi bận rộn, tầm thường, nó đều tỏ vẻ chán ghét.

: “Mẹ của người ta ai cũng xinh đẹp, sao mẹ không thể giống như Bạch… giống như người ta, biết ăn mặc, chăm chút bản thân một chút?”

Bạch… ai? Bạch Tiểu Mai sao?

Càng nhớ lại, tim tôi càng lạnh đi.

Thì ra lúc đó, con trai tôi đã sớm liên lạc với người cha “mất tích” của nó.

Vậy mà nó lại giấu tôi suốt cả đời.

Nực , thật quá nực .

Chương 2 ở đây:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...