3
Tôi giúp mẹ gói bánh, chẳng mấy chốc cả bàn đã đầy ắp bánh bao.
Đúng lúc đó, bà nội đi dạo ngoài ngõ về.
Vừa thấy mẹ con tôi gói nhiều bánh như thế, bà lập tức nổi trận lôi đình, vung gậy đánh mẹ tôi mấy cái.
“Đồ của! Ai đời đông chí lại gói nhiều bánh thế hả?”
“Nghe lời tao, luộc một nồi nếm thử là rồi.”
“Phần còn lại cho vô ngăn đá, giữ lại cho chồng mày với cháu trai tao ăn.”
“Hai cái thứ con vô tích sự, không lén ăn nghe chưa?”
Mẹ tôi cà nhắc đi vào bếp luộc bánh, còn tôi thì dưới sự giám sát gắt gao của bà nội, cẩn thận cất chỗ bánh còn lại vào tủ lạnh.
Chẳng bao lâu, bánh chín.
Bà nội cầm cái vá lưới lớn, bắt đầu chia bánh cho từng người trong nhà.
Bố tôi là trụ cột, nên phần nhiều nhất — 18 cái.
Em trai tôi là cháu đích tôn, 16 cái.
Bà nội tự chia cho mình 15 cái.
Đến lượt tôi với mẹ, thì trong nồi chỉ còn đúng 5 cái.
Tôi vội vàng ôm bụng, :
“Bà ơi, phần còn lại để mẹ ăn hết đi ạ. Trưa nay con ăn ở căng tin trường bị đau bụng, bác sĩ bảo mấy hôm tới chỉ ăn cháo trắng, không đụng đến đồ mặn.”
“Không thôi mà bị viêm ruột thì đi viện cũng mất mấy ngàn!”
Nghe đến chữ “mất tiền”, bà nội lập tức dúi hết 5 cái bánh còn lại cho mẹ tôi, rồi quay sang tôi bằng ánh mắt đầy ghét bỏ:
“Tao rồi mà, con là cái giống vô phúc. Đến đông chí mà cũng không có nổi cái bánh bao để ăn.”
Mẹ tôi chén mình với 5 cái bánh, rồi liếc sang tô trống rỗng của tôi, gương mặt rạng rỡ hẳn lên vì đắc thắng.
Bà vừa nhai vừa hất hàm như ban phát:
“Trong tủ lạnh còn bát cháo đậu xanh tao lấy từ xưởng về, mày tự đi hâm lại mà ăn.”
Tôi mở tủ lạnh, mùi ôi thiu xộc thẳng vào mũi.
Đúng là có một thau cháo đậu xanh — thực ra là canh đậu xanh từ căng tin, bà mang về ngâm cùng cơm nguội để ba ngày trong tủ.
Cơm đã mốc lên một lớp xanh nhợt nhạt.
4
Kiếp trước, vì sợ ba mẹ ăn phải cháo đậu xanh nấu từ cơm thiu mốc, đến sức khỏe, tôi lén đổ cả thau cháo vào thùng rác.
Kết quả, mẹ phát hiện.
Bà lôi cái nạo bào khoai trong bếp ra, bào đến khi hai bàn tay tôi rách toạc, máu thịt lẫn lộn.
Tôi khóc lóc xin tha, mẹ mới miễn cưỡng buông tay, rồi đặt ra quy định mới:
Từ nay không có sự cho phép của mẹ và bà nội, tôi không tự ý lấy đồ trong tủ lạnh ra ăn.
Nghĩ đến việc bà nội là người thích ăn cháo nhất nhà, tôi điềm nhiên đóng cửa tủ lạnh lại, lấy nửa cái bánh bao cũ, trụng sơ với nước nóng rồi ngồi xuống ăn.
Mẹ thấy tôi không nghe lời thì bắt đầu bực bội.
“Mày không ăn cháo đậu xanh à? Hay lại thấy mất mặt vì tao đem cơm thừa canh cặn từ xưởng về?”
Tôi vội vàng phân bua:
“Không phải đâu mẹ. Là bà bảo phải tiết kiệm gas. Con nghĩ hâm cháo phải tốn gas, nên thôi ăn bánh bao ngâm nước nóng cho đỡ tốn, đỡ tốn tiền nhà mình.”
Mẹ tôi mím môi không gì, bà nội thì rạng rỡ, gật gù khen tôi cuối cùng cũng biết suy nghĩ.
Bà còn múc từ bát mình ra một cái bánh bao, định đưa cho tôi.
Tôi còn chưa kịp từ chối, thì em trai đã bắt đầu gào lên:
“Bánh là của con! Tất cả là của con! Không cho cái đồ của ăn!”
Đũa của bà nội, dính đầy nước bọt, lập tức quẹo hướng.
Cái bánh vốn định cho tôi rơi ngay vào tô của thằng bé.
Nó hả hê ngồi nhai ngấu nghiến, rồi bỗng dưng đứng dậy, kéo cả nồi nước luộc bánh còn lại đang đặt trước mặt tôi sang chỗ nó.
Miệng thì lối om sòm:
“Đồ vô dụng, thứ xúi quẩy, nước bánh cũng không cho mày uống!”
Vì bà nội cố khống chế số lượng ngay từ đầu nên nồi bánh nấu ra vốn chẳng bao nhiêu. Cả nhà ăn xong vẫn còn đói.
Bà bèn đứng dậy, múc phần nước bánh còn lại chia đều cho mọi người.
Tất nhiên — tôi không có phần.
Tôi âm thầm thở phào một hơi.
5
Không lời nào, tôi lặng lẽ ăn nốt nửa cái bánh bao, rồi dọn dẹp chén bát sạch sẽ trong bếp.
Tính toán thời gian chắc cũng vừa đủ, tôi ôm bụng, bước đến trước mặt mẹ.
“Mẹ ơi, con đau bụng quá, mẹ cho con ít tiền mua thuốc tiêu chảy không ạ?”
Nghe đến chữ “xin tiền”, bà nội lập tức nổi đoá, giơ gậy gõ thẳng lên lưng tôi.
“Đau bụng thì đi vệ sinh cho sạch, mua thuốc gì? Xả hết rồi ngủ một giấc là khỏi!”
Nói rồi không để tôi kịp phản kháng, bà túm lấy tay tôi, đẩy thẳng ra cửa.
Bạn thấy sao?