Mặt Dì Trương tái mét, môi run lẩy bẩy không thành lời.
Lý Thế Hành vội vàng đỡ lời:
“Thẩm Mẫn, là vì dì Trương tốt với chúng ta quá, như mẹ ruột , nên mới gọi như thế.”
“Vậy sao? Vậy tại sao lúc tôi có mặt không gọi, mà cứ đợi tôi vắng mặt mới gọi như thế?”
Lý Thế Hành lại bày ra vẻ đáng thương:
“Anh sợ em không vui…”
Tôi cúi đầu, mở điện thoại ra, đưa tin nhắn lên:
“Không vui? Là vì bà ta là mẹ của nhân chứ gì?”
Tin nhắn tôi nhận là bản ghi tiêu dùng từ số phụ của Lý Thế Hành.
Bình thường tôi không để ý ta chi tiêu thế nào. Nhưng hôm nay, lúc tôi còn đang đứng ở bãi đỗ xe thì điện thoại báo có một khoản thanh toán.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi hiểu – có người khác đang dùng thẻ của hắn.
Khoản tiêu dùng diễn ra ở tòa nhà Ngân Bách. Trùng hợp thay, thân tôi kế toán ở đó. Tôi nhờ ấy kiểm tra thì phát hiện thẻ dùng để mua nôi trẻ em, xe đẩy, quần áo trẻ sơ sinh…
Do đồ quá nhiều, người thanh toán cầu giao hàng tận nơi.
Bạn tôi tra theo địa chỉ giao hàng, phát hiện người nhận tên là Giang Mẫn.
Và tôi lập tức liên kết .
Vì trước kia, khi Dì Trương mới đến nhà tôi việc, từng có lần tôi nghe bà ấy kể chuyện với Lý Thế Hành, con mình tên là Giang Mẫn.
Nhưng bao lâu nay, trước mặt tôi, bà ấy chưa từng nhắc đến con đó.
Tôi lập tức hiểu ra – Giang Mẫn chính là nhân của Lý Thế Hành.
9
Tôi đưa điện thoại ra, cho cảnh sát chụp lại bản ghi chép tiêu dùng mà mình nhận .
“Thưa cảnh sát, ơn giúp tôi, xin hãy lập tức tìm đến người tên Giang Mẫn này. Cô ta nhất định có liên quan đến âm mưu lần này. Ngoài ra, tôi cũng cần các hỗ trợ thu thập bằng chứng về việc ta sống chung với chồng tôi như vợ chồng.”
Giờ đây, khi nghĩ lại mọi chuyện, tôi mới nhận ra Lý Thế Hành thường xuyên công tác quá mức.
Trước đây tôi không hề nghi ngờ gì, là vì trong nhà có Dì Trương lo liệu mọi việc đâu vào đấy, tôi không cảm nhận sự bất tiện nào khi ta vắng mặt, thế nên mới lơ là.
Một viên cảnh sát nhận nhiệm vụ điều tra Giang Mẫn liền lên đường.
Lý Thế Hành và Dì Trương thì vội vàng định nhắn tin cho Giang Mẫn, đã bị người dân xung quanh phát hiện, họ xông vào giật phắt điện thoại, khiến nó vỡ nát.
Cảnh sát qua một cái, không gì.
Lý Thế Hành cầu cảnh sát xử lý người đã hỏng điện thoại của hắn.
Cảnh sát chỉ hừ lạnh:
“Chuyện nhỏ đó để sau đi. Trước tiên hãy lo giải quyết chuyện của cho rõ ràng đã.”
Tôi theo chỉ dẫn của cảnh sát, mở lại máy ghi âm.
Sau khi gọi cho Dì Trương, Lý Thế Hành liền bỏ lại Đậu Đậu một mình trong xe rồi xuống xe đi mất.
Chỉ vài giây sau, giọng con bé vang lên nghẹn ngào:
“Ba ơi, nóng quá… ba ơi, đến đón Đậu Đậu đi, Đậu Đậu không muốn chơi trốn tìm nữa…”
Không ai trả lời.
Đám đông nghe liền phẫn nộ ồn ào.
“Anh còn là người nữa không?! Bỏ con mình trong xe giữa trời nóng, nghe con bé khóc mà lòng không đau à?!”
“Cái gã này tính toán kỹ thật đấy. Vừa trừ khử con , vừa đổ tội cho vợ. Vợ vào tù, hắn thừa kế tài sản, rồi về chung sống với nhân. Quá hiểm độc!”
“Tôi đã thấy nghi rồi! Lúc đó cứ quanh co kéo dài, trong khi con bé bị nhốt trong xe. Cứ thao thao vợ là người xấu, mà chẳng thèm nghĩ cách cứu con.”
“Đúng , cứ khăng khăng bảo không có chìa khóa. Đến khi chúng tôi định đập kính, thì lại ngăn cản!”
Nghe đến đó, tôi thở ra một hơi thật dài.
“Hắn tiếc xe là phải, vì lúc mua chiếc xe này, tôi đứng tên cho hắn.”
Toàn bộ đám đông lập tức ồ lên.
“Hắn chẳng bảo không có tiếng trong nhà à? Vậy mà xe lại mang tên hắn?!”
“Xem ra vợ hắn vẫn thương chồng đấy chứ, hắn lại tâm địa bất chính. Tôi thật, người trọng nam khinh nữ thật sự là hắn ta mới đúng!”
Sự thật càng lúc càng rõ ràng.
Lý Thế Hành và Dì Trương thấy thế bất lợi, định lén chuồn khỏi hiện trường.
Nhưng bên ngoài là ba tầng người vây chặt, bọn họ chẳng tài nào trốn thoát .
Những người này vốn là do chính họ lôi đến để tạo sóng mạng, cuối cùng lại tự đào hố chôn mình.
Đúng lúc này, viên cảnh sát cử đi điều tra Giang Mẫn gọi về báo cáo.
“Cô ta đã thừa nhận: Giang Mẫn chính là con ruột của Dì Trương.”
10
Cảnh sát chuẩn bị dẫn Lý Thế Hành và Dì Trương đi.
Trước khi lên xe, Lý Thế Hành vẫn cố vớt vát chút hình tượng cuối cùng.
Hắn khóc lóc hỏi tôi:
“Đậu Đậu đâu rồi? Con bé đang ở đâu?”
Những người dân xung quanh cũng đều tò mò lo lắng cho con tôi.
Vì , tôi lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Không lâu sau, trợ lý của tôi dẫn theo Đậu Đậu tới.
Vừa thấy tôi, Đậu Đậu đã lao tới ôm chầm lấy.
“Mẹ ơi, mẹ giỏi quá à! Con trốn trong xe của mẹ mà mẹ cũng tìm liền. Nhưng lúc mẹ trốn, con với Tiểu Tiểu tìm hoài mà chẳng thấy mẹ đâu hết!”
Con bé ngó qua ba và Dì Trương, rồi reo lên:
“A, thì ra mẹ đi tìm ba với bà nội à, nên con mới không tìm thấy mẹ!”
Lý Thế Hành há miệng:
“Đậu Đậu…”
Con bé vẫy tay với hắn:
“Ba đi đâu ? Không phải sẽ đưa con đi Disney chơi mà?”
Lý Thế Hành đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ:
“Hôm nay con đi với mẹ trước nhé. Ba với bà Trương có chút việc, không đi rồi.”
Đậu Đậu cụp mắt buồn buồn:
“Vậy thôi… tối con không ăn bánh kem nữa, để dành cho ba với bà Trương về rồi cả nhà cùng thổi nến, hát mừng sinh nhật nha!”
Đám đông chứng kiến ai cũng nghẹn ngào.
“Trời ơi, đứa bé ngoan đến , mà hắn cũng nhẫn tâm ra tay sao?!”
Đậu Đậu vẫn chưa hiểu chuyện.
Con bé chỉ quay đầu lại, hôn gió với cha mình:
“Ba ơi, Đậu Đậu ba!”
11
Cảnh sát nhanh chóng điều tra và rõ toàn bộ vụ án.
Hóa ra, Giang Mẫn là mối đầu của Lý Thế Hành. Nhưng lúc đó, hoàn cảnh gia đình hắn quá tệ, Giang Mẫn khinh thường và chia tay.
Sau này, khi tôi sinh Đậu Đậu, Lý Thế Hành đến trung tâm môi giới tìm người giúp việc, thì cờ gặp mẹ của Giang Mẫn – chính là Dì Trương.
Lúc ấy ông của Giang Mẫn mắc ung thư, gia đình bán cả nhà lẫn đất, nợ ngập đầu.
Lý Thế Hành vì cũ mà rủ lòng thương, đưa Dì Trương về nhà tôi việc.
Do nhà tôi trả lương cao, lại đối đãi tử tế, ban đầu Dì Trương vẫn rất ngoan ngoãn.
Nhưng dần dần, bà ta bắt đầu nảy sinh bất mãn.
Theo quan niệm của bà ta, tiền trong nhà đều do đàn ông ra. Nên bà cho rằng chính Lý Thế Hành mới là người có năng lực, có giá trị.
Từ đó, bà ta bắt đầu tìm cách tạo cơ hội cho Giang Mẫn và Lý Thế Hành ở bên nhau.
Rồi điều gì đến cũng đến, Lý Thế Hành sa ngã.
Giang Mẫn lúc đầu tỏ ra cao thượng, mình không cần gì. Nhưng khi cấp thẻ phụ để tùy ý chi tiêu, ta bắt đầu trở nên tham lam.
Sau đó, ta mang thai và báo rằng đó là một bé trai.
Lý Thế Hành vốn trọng nam khinh nữ, mà tôi thì đã rất rõ: ngoài Đậu Đậu ra, tôi sẽ không sinh thêm đứa nào nữa.
Vậy là cán cân trong lòng hắn nghiêng hẳn về phía Giang Mẫn.
Sau hàng loạt những lần bàn tính, ba người họ lên kế hoạch tỉ mỉ:
Giết con , đổ tội cho tôi, kích cư dân mạng tấn công bố mẹ tôi, thậm chí muốn đẩy họ đến chỗ chết.
Bởi vì, tôi là con một.
Nếu tôi và cha mẹ đều không còn, toàn bộ tài sản của gia đình tôi… sẽ thuộc về hắn.
12
Kiếp này, vì Đậu Đậu không chịu tổn thương thực thể nào, nên Lý Thế Hành không thể bị kết tội người.
Tuy nhiên, cư dân mạng không chấp nhận kết quả đó.
Hàng ngàn người dân cùng ký đơn, cầu xử nghiêm khắc cả ba kẻ thủ ác.
Sau quá trình xem xét, tòa án kết luận:
Họ có ý đồ người rõ ràng, chỉ là do tôi tráo Đậu Đậu bằng búp bê nên không xảy ra hậu quả nghiêm trọng.
Kết quả, cả ba người bị tuyên án mỗi người ba năm tù giam.
Tuy nhiên, Giang Mẫn lúc đó đang mang thai, nên việc thi hành án hoãn lại đến khi sinh xong và kết thúc thời kỳ cho con bú.
Tôi lập tức khởi kiện Giang Mẫn, cầu ta hoàn trả toàn bộ số tiền mà Lý Thế Hành đã tiêu xài cho ta.
Lúc này, Giang Mẫn mới bàng hoàng nhận ra: Lý Thế Hành hoàn toàn không phải người đàn ông thành đạt như hắn vẫn vẽ ra.
Hắn chỉ là một phượng hoàng trỗi dậy từ bùn lầy, bản chất vẫn thấp hèn như xưa.
Nhận ra sinh đứa trẻ ra cũng chẳng có tương lai gì, Giang Mẫn quyết định thai.
Thai nhi thật sự là con trai.
Vì đã thai, ta không còn là phụ nữ mang thai nữa. Sau khi hết thời gian ở cữ, cảnh sát đến và đưa ta đi thi hành án.
Tôi đem tin Giang Mẫn đã bỏ đứa bé – một bé trai – vào trại giam, báo cho Lý Thế Hành biết.
Gương mặt hắn thoáng qua vẻ tiếc nuối.
Nhưng rồi nhanh chóng giấu đi, thay bằng vẻ khẩn cầu:
“Thẩm Mẫn, là Giang Mẫn dụ dỗ . Anh chỉ nhất thời hồ đồ thôi. Em tha thứ cho một lần không?”
“Anh thề, từ giờ sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện sinh con trai nữa. Anh chỉ cần Đậu Đậu, một mình con bé là đủ rồi.”
“Dù em không nghĩ cho , thì cũng hãy nghĩ cho con đi. Con không thể thiếu cha …”
Tôi lạnh lùng ném xuống bản ly hôn:
“Cho dù Đậu Đậu không có cha, thì vẫn còn tốt hơn là có một người cha độc ác, nhẫn tâm chết con mình như !”
Bước ra khỏi trại giam.
Con tôi đang chơi nhảy ô cùng trợ lý trước cổng.
Tôi bước tới, cùng chơi với bọn trẻ một lát.
Nhà tù ở ngay phía sau.
Nhưng tiếng của mẹ con tôi… vẫn vang vọng như nắng đầu hạ.
Dẫu quá khứ từng u ám, tôi tin:
Tôi và con sẽ có một tương lai tươi sáng.
Bạn thấy sao?