4
Tôi xách theo chiếc bánh nhỏ, đi xuyên qua con hẻm nhỏ.
Chuẩn bị về nhà ăn mừng với thân.
Chỉ là, con hẻm bình thường chỉ đi vài phút là hết,
Hôm nay tôi đi hơn mười phút mà vẫn chưa tới đầu kia.
“Giữ hắn lại, tao phải đích thân xử nó.”
“Dám cướp tao, mày chán sống rồi à!”
Tiếng chửi mắng vang lên từ phía trước con hẻm.
Tôi sợ đến mức đứng khựng lại không dám tiến lên.
Lúc trọ đã nghe khu này khá phức tạp.
Một tháng rồi cuối cùng cũng gặp phải chuyện.
“Lão đại, cẩn thận.”
Lại vang lên tiếng đá.
Tôi núp sau tường không dám nhúc nhích.
Đứa bé khó khăn lắm mới có, tôi phải bảo vệ nó thật tốt.
Chừng hơn mười phút sau,
Phía trước cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tôi rón rén bước tới, thập thò ra.
Phía trước an toàn.
Tôi bước chậm lại gần, mới phát hiện trên mặt đất có một thiếu niên đang nằm.
Chiếc áo phông trắng trên người cậu ấy loang lổ máu.
Trên mặt cũng bị trầy xước.
Dù đang nhắm mắt, vẫn có thể ra cậu ấy rất đẹp trai.
Không trách lại có thể cướp người khác.
Tôi lắc đầu, định bước nhanh qua.
Khoan đã!
Tôi lùi lại.
Tiến đến gần cậu thiếu niên.
Ngồi xuống, quan sát kỹ.
Má nó, đây chính là Chu Phỉ!
5
Không một dấu hiệu báo trước, Chu Phỉ mở mắt.
Ánh mắt ấy thoáng qua một tia sắc bén.
Tôi há hốc miệng, không thể tin nổi.
Cái… cái này, Chu Phỉ này trông còn non nớt quá đi mất!
“Cút.”
Ánh mắt Chu Phỉ đầy hung dữ, giọng điệu cũng chẳng thân thiện gì.
Tôi xua tay, ngồi xuống cạnh .
“Đừng gì cả, để tôi sắp xếp lại suy nghĩ đã.”
Tôi véo đùi mình một cái.
Đau thật.
Lấy gương từ trong túi ra.
Là mặt mình.
Vậy là… tôi xuyên không rồi?
Ai đời đang đi bộ ban ngày ban mặt mà lại xuyên không thế này?
Tôi lắc đầu, vẫn chưa thể tin nổi.
Không , tôi phải lên Tiểu Lục Thư đăng bài hỏi đã.
Á…
Tôi đổ hết đồ trong balo ra đất.
Má ơi, điện thoại biến thành Nokia rồi?
Tôi giờ trên điện thoại, rồi lại ngẩng lên Chu Phỉ.
Chu Phỉ nhíu mày: “Diễn xong chưa?”
Tôi lắc đầu.
Ôm lấy mặt .
Nhìn trái phải, trên dưới.
“Cô cái gì ?”
Giọng Chu Phỉ lạnh đi vài phần.
Khụ khụ.
Chu Phỉ đúng là Chu Phỉ.
Mặt tôi hơi đỏ, mắt đảo lên trời.
Thì ra là Chu Phỉ của mười năm trước!
Chu Phỉ mười tám tuổi, chưa nhà họ Chu nhận về.
Vẫn chưa trở thành Thái tử gia vang danh giới Bắc Kinh.
Tôi nghiêng đầu, ngắm kỹ khuôn mặt rồi híp cả mắt.
Chu Phỉ cứng người, hơi ngả người ra sau: “Cô định gì?”
“He he, cứ hét đi, hét rách cổ họng cũng chẳng ai đến cứu đâu.”
Ánh mắt Chu Phỉ hơi run rẩy, kéo lại chiếc áo rách.
“Cút đi.”
Tôi lắc đầu, vờ như không nghe thấy.
Cúi người, cắn lên đôi môi đang rách của :
“Anh bị tôi đóng dấu rồi.”
Chu Phỉ sững người, ngay sau đó đưa tay đẩy tôi ra.
Nhưng trước khi kịp đẩy, tôi đã buông ra trước.
“Cô muốn chết à.”
Ánh mắt Chu Phỉ lạnh lùng, đầy sát khí.
Tôi chống nạnh hỏi:
“Anh có chưa?”
Chu Phỉ khựng lại: “Chưa.” Rồi sắc mặt tối sầm: “Thì sao?”
Tôi dõng dạc:
“Chưa thì tôi hôn cái thì sao?”
“Cô…”
Tôi xua tay:
“Anh đẹp trai thế này, tôi nổi máu dê cũng là chuyện thường thôi.”
“Cô…”
Tôi tiếp tục chống nạnh:
“Môi mềm quá, tôi còn muốn hôn nữa cơ.”
Chu Phỉ đỏ mặt: “Cô… Cô thật không biết xấu hổ.”
“Cô thật biến thái.”
Tôi ôm mặt, đến run người.
Haha, Chu Phỉ mười tám tuổi chiến đấu yếu luôn á?
Bị cưỡng hôn mà chỉ biết uất ức mắng “không biết xấu hổ”.
Đáng thật sự.
Thật không thể tin nổi, sao ấy lại biến thành “Diêm Vương Chu” khét tiếng sau này chứ.
Bạn thấy sao?