8
Sắc mặt Cố Minh hơi khó coi, tôi biết những lời tôi vừa chắc chắn ta nghe lọt.
Tôi nhân cơ hội tiếp tục:
“Anh không cần lo chuyện tiền bạc đâu, cứ yên tâm việc, tôi sẽ đầu tư cho .”
Hai người đồng loạt quay lại tôi, đồng thanh:
“Tại sao?”
Tôi cong môi :
“Đừng hỏi, hỏi thì là vì tôi thấy hai người thuận mắt.”
Chẳng phải thuận mắt sao? Nếu không nhờ có họ, gì tôi phát tài sau một đêm chứ.
Ra khỏi bệnh viện, việc đầu tiên tôi là đi đổi vé số trúng thưởng.
Sau đó tôi tới con phố đồ cổ lớn nhất thành phố.
Người ta “một dao nghèo, một dao giàu”, đến đây chơi phần lớn là dân mê đỏ đen.
Đương nhiên, cũng có không ít người muốn săn hàng giá hời.
Tôi chọn một tiệm đồ cổ trông có vẻ có tiền, bước vào thì thấy bên trong chỉ có một trẻ buộc hai bím tóc.
Thấy tôi vào, ấy chỉ liếc mắt một cái, chẳng thèm chào hỏi.
Nhưng tôi không giận, ôm chặt viên đá trong lòng, bước tới hỏi:
“Chị ơi, chỗ này có thu mua phỉ thúy không?”
Lúc này mới ngẩng đầu tôi, đánh giá một lượt, nghiêm túc :
“Có, muốn bán loại nào?”
Tôi cẩn thận đặt viên đá lên quầy:
“Chưa biết loại nào, chỗ này có thể cắt đá không?”
Cô có vẻ lạnh lùng việc rất có quy củ, nghe tôi muốn cắt đá liền quay người vào trong.
Một lúc sau, dắt ra một người đàn ông trung niên chừng bốn, năm mươi tuổi.
“Cắt đá thì tìm ấy, một lần hai trăm.”
Tôi trả tiền xong, người đàn ông bê một cái máy ra, cắt ngay ngoài cửa tiệm.
Mới cắt chưa bao lâu, bên trong đã lộ màu xanh biếc.
Mắt ông ta sáng lên, tác cũng cẩn thận hơn hẳn.
Cho đến khi nguyên một khối phỉ thúy lục đế vương cực phẩm cắt ra, tay ông ấy còn run rẩy.
“Lâu lắm rồi tôi mới thấy loại lục đế vương đẹp thế này, , may mắn thật đấy.”
Mọi người xung quanh đều tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, tôi hạ giọng hỏi:
“Chú ơi, viên này bên có thể trả bao nhiêu?”
Người đàn ông sờ viên phỉ thúy, nghĩ ngợi mấy giây:
“Nhiều nhất tôi chỉ có thể trả chừng này.”
Ông ấy giơ hai ngón tay.
Mắt tôi sáng lên:
“Hai trăm triệu?”
Cuối cùng viên phỉ thúy này bán với giá hai trăm triệu.
Bước ra khỏi tiệm, tôi vẫn có cảm giác như mơ.
Nhìn đám người trước cửa chưa tan, tôi khẽ chỉnh lại khẩu trang.
May mà trước khi ra ngoài tôi đã cải trang một chút, không thì chắc không an toàn nổi.
Mang khoản tiền khủng về nhà, việc đầu tiên tôi là chạy thẳng lên tầng.
Gõ cửa, mở cửa ra là Kiều Nguyệt.
“Tiền Tiền, cậu về rồi à.”
Tôi gật đầu, vào trong.
Cố Minh đang ngồi trước bàn việc, trên màn hình toàn là mấy dòng code tôi không hiểu.
“Tiền tôi mang về rồi, mấy chuyện sau này giao cho hai người lo nhé.”
Tôi đặt một tấm thẻ trước mặt ta:
“Trong này có hai trăm triệu, mật mã sáu số 0.”
Dòng chữ lại bắt đầu nhảy lên:
【Trời ơi, gì thế này? Sao lại là người qua đường đưa tiền cho nam chính? Không phải muốn đổi nữ chính chứ?】
【Đừng mà! Tôi chỉ công nhận Kiều Nguyệt là nữ chính thôi, người qua đường cút đi!】
【Mấy người ngốc à? Ai đưa tiền thì có sao? Miễn là nam chính khởi nghiệp thành công là rồi! Giờ Giang Tuyết đi rồi, Kiều Nguyệt lại ở bên cạnh Cố Minh, cốt truyện này chẳng phải đúng cái chúng ta mong sao?】
【Hả? Vậy cũng hả?】
Khi Cố Minh tôi đầy cảm kích, tôi cầm thẻ quay sang đưa cho Kiều Nguyệt:
“Cậu em à, tiền này để cậu giữ, ấy lo kỹ thuật, cậu quản lý tiền. Phân công hợp lý thì mới nên chuyện lớn chứ!”
7
Dựa vào những thông tin tôi thu thập từ dòng chữ chạy, sau khi ngồi tổng hợp lại, tôi cũng nắm đại khái cốt truyện gốc của bộ này.
Kiều Nguyệt và Cố Minh là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng học chung một lớp.
Còn Giang Tuyết là cùng phòng đại học của Kiều Nguyệt.
Năm nhất đại học, vào sinh nhật của Kiều Nguyệt, Cố Minh và Giang Tuyết cờ để ý nhau. Nhưng Giang Tuyết biết Kiều Nguyệt thích Cố Minh, nên vẫn luôn không dám tiến tới.
Mãi đến năm tư, hai người vô xảy ra chuyện, lại bị Kiều Nguyệt bắt gặp, lúc đó mối quan hệ mập mờ mới bị lộ.
Kiều Nguyệt là người biết buông bỏ, giữa và , ấy chọn , chân thành chúc phúc cho hai người, còn giả vờ tỏ ra thoải mái, mình đã sớm không còn thích Cố Minh nữa.
Ba năm sau khi tốt nghiệp, Giang Tuyết luôn ở bên cạnh Cố Minh khởi nghiệp, còn Kiều Nguyệt lặng lẽ dốc hết tiền tiết kiệm để giúp Cố Minh, hết lần này đến lần khác thất bại.
Trong ba năm ấy, bên cạnh Giang Tuyết không thiếu các chàng tinh theo đuổi, đều từ chối.
Nửa năm trước, một thiếu gia nhà giàu bắt đầu theo đuổi ấy rất nhiệt , ngày nào cũng tặng hoa, quà cáp đủ kiểu.
Những bất ngờ ấy kéo dài suốt nửa năm.
Một thiếu gia vừa đẹp trai vừa có tiền lại chiều chuộng ấy, so với Cố Minh vẫn trắng tay, cuối cùng Giang Tuyết lựa chọn người giàu có.
Sự ra đi của ấy khiến Cố Minh bị đả kích nặng nề.
Nhưng Kiều Nguyệt, nhờ có ba trăm triệu từ cơ duyên trời ban, vẫn luôn ở bên cạnh âm thầm ủng hộ .
Cuối cùng, nửa năm sau Cố Minh khởi nghiệp thành công.
Một năm sau, công ty lên sàn chứng khoán, lúc ấy mới nhận ra cảm của Kiều Nguyệt.
Hai người kết hôn trước sau, hạnh phúc ngọt ngào.
Điểm ngược duy nhất trong truyện chắc là khi Giang Tuyết quay về xin tha thứ.
Đúng ngày Kiều Nguyệt phát hiện mình mang thai, vô nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ, hiểu lầm rằng Cố Minh vẫn còn Giang Tuyết.
Cô để lại đơn ly hôn rồi xuất ngoại cùng đứa bé trong bụng.
Trên đường tìm , Cố Minh gặp tai nạn, mất trí nhớ về khoảng thời gian bên Kiều Nguyệt, chỉ nhớ rằng người nhất là Giang Tuyết.
May mắn thay, đúng ngày tổ chức hôn lễ với Giang Tuyết, đột ngột khôi phục trí nhớ, lập tức bỏ lại Giang Tuyết, sang nước ngoài tìm và đưa Kiều Nguyệt trở về.
Sau đó, điều tra ra Giang Tuyết cố ý mấy lời khiến Kiều Nguyệt hiểu lầm, còn giở trò với xe của , muốn chết để chiếm đoạt tài sản.
Cuối cùng là màn trả thù Giang Tuyết thật ngầu, rồi và Kiều Nguyệt sống hạnh phúc bên nhau.
Theo lời các dòng chữ, nếu cốt truyện bị lệch hướng, thì thế giới nhỏ này cũng có thể bị sụp.
Đến lúc đó, chưa biết sẽ xảy ra chuyện kỳ quặc gì nữa.
Để giữ cái mạng nhỏ của mình, tôi quyết định phải kéo cốt truyện về đúng quỹ đạo.
8
Sắc mặt Cố Minh hơi khó coi, tôi biết những lời tôi vừa ấy chắc chắn đã nghe lọt.
Tôi nhân cơ hội tiến tới luôn:
“Anh không cần lo chuyện tiền bạc, cứ yên tâm mà việc, tôi đầu tư cho .”
Hai người đồng loạt quay sang tôi, đồng thanh:
“Tại sao?”
Tôi nhếch môi :
“Đừng hỏi, hỏi thì là vì tôi thấy hai người thuận mắt.”
Chẳng phải thuận mắt sao, nếu không có hai người họ, tôi gì phát tài sau một đêm chứ.
Ra khỏi bệnh viện, tôi đi đổi vé số trúng thưởng trước.
Sau đó tôi đến con phố đồ cổ lớn nhất thành phố.
Người ta “một dao nghèo, một dao giàu”, phần lớn người đến đây đều là dân chơi mạo hiểm.
Dĩ nhiên, cũng có không ít người muốn săn hàng hiếm.
Tôi chọn một tiệm đồ cổ trông có vẻ “máu mặt”, vừa bước vào thì thấy bên trong chỉ có một trẻ buộc hai bím tóc.
Thấy tôi vào, ấy chỉ ngước mắt một cái, chẳng thèm chào hỏi.
Nhưng tôi không giận, ôm chặt viên đá trong lòng, bước tới hỏi:
“Chị ơi, bên chị có thu mua phỉ thúy không?”
Lúc này mới ngẩng đầu tôi, đánh giá một lượt, nghiêm túc :
“Có, muốn bán loại nào?”
Tôi cẩn thận đặt viên đá lên quầy:
“Chưa biết loại nào, bên chị có cắt đá không?”
Cô có vẻ lạnh lùng việc rất có quy củ, nghe tôi muốn cắt đá liền quay người vào trong.
Một lúc sau, dắt ra một người đàn ông trung niên chừng bốn, năm mươi tuổi.
“Cắt đá thì tìm ấy, một lần hai trăm.”
Tôi trả tiền xong, người đàn ông bê một cái máy ra cắt ngay ngoài cửa tiệm.
Mới cắt một lúc, bên trong đã lộ màu xanh biếc.
Mắt ông ấy sáng lên, tác cũng cẩn thận hơn hẳn.
Đến khi nguyên khối phỉ thúy lục đế vương cực phẩm cắt ra, tay ông ấy còn run bần bật.
“Lâu lắm rồi tôi mới thấy loại lục đế vương đẹp thế này, , may mắn thật đấy.”
Mọi người xung quanh đều tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tôi hạ giọng hỏi:
“Chú ơi, viên này trả bao nhiêu?”
Người đàn ông sờ viên phỉ thúy, nghĩ ngợi một lúc:
“Nhiều nhất tôi chỉ trả chừng này.”
Ông ấy giơ hai ngón tay.
Mắt tôi sáng rực:
“Hai trăm triệu?”
Cuối cùng viên phỉ thúy này bán với giá hai trăm triệu.
Bước ra khỏi tiệm, tôi vẫn cảm thấy như mơ.
Nhìn đám người trước cửa vẫn chưa tan, tôi khẽ chỉnh lại khẩu trang.
May mà trước khi ra ngoài tôi đã cải trang kỹ, không thì nguy hiểm thật.
Bạn thấy sao?