8
Hứa Viên nghiến răng nắm lấy tay phục vụ:
"Mau vào bếp hỏi xem món chính bao giờ lên!"
"Đây là món chính mà."
"Tôi không tin! Mau đi hỏi!"
Hứa Viên gần như phát điên.
Người phục vụ ngây thơ chớp mắt:
"Thế để tôi mang món canh lên trước nhé? Đây mới thực sự là món chính."
"Bàn này để tôi tự mang. Cậu vào bếp nhanh lên!"
Hạ Tuấn bèn tự tay nhận lấy bát canh, cẩn thận bưng đến bàn chính.
Anh ta hít sâu một hơi, trước khi mở nắp còn trừ:
"Mấy món vừa rồi chỉ là khai vị. Canh này mới là món chính. Tiếp đón chưa chu đáo, mong mọi người lượng thứ…"
Mọi người gật gù, chờ xem "vật quý giá" mà mấy món vừa rồi nền để tôn lên.
Khi nắp mở ra, trước mắt là một bát… canh rau cải thảo.
Cải thảo trắng nõn nà, rải vài mẩu nhỏ trứng bắc thảo và thịt nguội, bát canh tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật. Ngay cả mấy cọng hành trang trí cũng đơn giản mà sang trọng.
Ngài Ngụy hơi nhíu mày, vẫn nhẹ nhàng :
"Có vẻ đầu bếp Phồn Tinh đã cải tiến món 'canh nước cải' cổ điển, rất có sáng tạo."
"Đúng đúng đúng!"
Hạ Tuấn gật đầu lia lịa, vì quá kích , tay ta vô đụng phải nắp bát.
"Cạch" một tiếng.
Cả bàn trơ mắt viên "ngọc lục bảo" to tướng trên nhẫn của ta…
… bị rơi ra, rơi thẳng xuống bát canh.
Xong.
Món có thịt duy nhất trên bàn, toang!
Buổi lễ cưới hoành tráng cuối cùng kết thúc trong một trò hề, để lại cho họ một hóa đơn không hề nhỏ.
Không biết vì lợi ích ràng buộc hay vì " thật sự", Hạ Tuấn và Hứa Viên vẫn chưa lập tức chia tay.
---
Hôm sau, khi tôi từ phòng thí nghiệm trở về, vừa đến ký túc xá thì gặp Hạ Tuấn đang đứng dưới lầu, tay cầm một ly trà sữa.
"Hứa Nguyện," ta gọi tôi.
Khi đưa ly trà sữa cho tôi, trên mặt ta là nụ cố ý lấy lòng:
"Anh mua trà sữa em thích từ Mixue cho em này."
Tôi không nhận, cánh tay ta lơ lửng giữa không trung, bỗng chốc trở nên lúng túng.
"em vẫn còn giận sao?"
"Không đâu. Anhchỉ mắc phải sai lầm mà người đàn ông nào cũng dễ mắc thôi." Tôi ta với vẻ bình thản. "Dù chúng ta chia tay không mấy vui vẻ, tôi vẫn chúc hạnh phúc. Sao không ở nhà với ấy mà đến đây?"
Khuôn mặt Hạ Tuấn thoáng vẻ không tự nhiên, ta nhanh chóng nở nụ như thể đã hiểu:
"Anh biết mà, em luôn là người rộng lượng."
Không, ta đoán sai rồi.
Khi thống kê hóa đơn, tôi đã tính chính xác đến hai số thập phân.
"Hứa Nguyện, thực ra trong suốt những năm qua, cảm của dành cho em không phải giả." Anh ta ngước lên bầu trời mù sương với góc nghiêng 45 độ, cố gắng tỏ ra đăm chiêu:
"Nhưng không có vật chất chẳng khác gì cát. Chẳng cần gió thổi, chỉ cần bước hai bước là tan."
"Hôm nay đến là để nghiêm túc lời xin lỗi với em. Hôm qua mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, buộc phải những lời tổn thương em. Hy vọng em có thể…"
Thành thật mà , lúc này ta giống hệt một con ong vo ve ồn ào.
"Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi.
"Nhưng giờ đã có gia đình, để tránh bị hiểu lầm, chúng ta không nên gặp riêng nữa.
"Nếu không còn chuyện gì khác, tôi lên lầu đây."
Bạn thấy sao?