6
Tôi còn đang thấy mất hứng thì MC bất ngờ tuyên bố:
"Chú rể, giờ có thể hôn dâu rồi! Quý vị, hãy cùng chúc cho đôi nhân trăm năm hạnh phúc!"
Giữa những tràng pháo tay lác đác, Hạ Tuấn và Hứa Viên cứng ngắc ôm nhau, giả vờ cảm một lúc.
MC tiếp tục nhiệt khuấy bầu không khí:
"Giờ đây, tiệc cưới chính thức bắt đầu! Chúng tôi sẽ sớm phục vụ những món ăn tinh tế, thịnh soạn, và dâu rể sẽ kính rượu mời từng vị khách quý."
Lời vừa dứt, Hứa Viên khoác tay Hạ Tuấn bước xuống sân khấu.
Họ định vào phòng thay đồ để đổi trang phục tiếp rượu, còn chưa kịp vào trong đã đứng ngoài cửa kéo nhau ầm ĩ.
---
Khi không thấy ai xung quanh, Hạ Tuấn túm lấy tay Hứa Viên, giận dữ hỏi:
"Cặp nhẫn này là sao? Sao lại là đồ giả?"
Hứa Viên mặt không biến sắc:
"Dùng đồ giả là đương nhiên rồi. Anh có biết cặp nhẫn hai tôi tặng đắt cỡ nào không? Hơn 60 triệu tệ! Nếu mất trong lễ cưới thì sao?"
"Nhưng ít nhất cũng đừng đổi thành thứ rẻ tiền lố bịch thế này chứ?"
Hứa Viên bĩu môi đầy bất mãn:
"Cặp nhẫn này chỉ dùng trong lễ cưới rồi vứt đi thôi mà. Anh không phải là người chuộng hư vinh, sao phải quan tâm chứ?"
Hạ Tuấn nghẹn họng, mặt đầy khó chịu.
Phì—
Tôi suýt bật thành tiếng.
Không hám danh thì ai hám danh hơn ta nữa?
"Thôi nào, ~ Mau đi thay đồ đi!" Hứa Viên vừa nũng nịu vừa đẩy ta, "Một lát nữa em sẽ giới thiệu với một nhân vật quan trọng."
Nghe , tinh thần Hạ Tuấn lập tức phấn chấn hẳn. Hai người nhanh chóng khuất khỏi tầm của camera.
---
Nhưng mà, Hạ Tuấn đã là "con rể tương lai" của Tập đoàn Tinh Ngữ rồi.
Phải là nhân vật quan trọng cỡ nào mới khiến ta phấn khích như chó thấy xương thế kia?
Tôi chuyển lại camera giám sát hội trường, tìm kiếm bóng dáng khả nghi cho đến khi thấy một người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược, mặc vest chỉnh tề.
Người này… tôi từng thấy trong bức ảnh chụp ba người đặt trên bàn việc của bố.
Nghe , ông ấy là thân khởi nghiệp cùng bố tôi, cũng là một trong những cổ đông sáng lập Tập đoàn Tinh Ngữ.
Chỉ là vài năm trước, ông ta lấy lý do sức khỏe để rút lui, cổ đông nhàn tản, chỉ hưởng cổ tức.
Vì chuyện này, bố tôi đã buồn bã rất lâu.
Không ngờ ông ta lại xuất hiện trong lễ cưới của Hứa Viên. Điều này có phần bất thường.
Người ngoài có thể không biết rõ hình nhà họ Hứa, một người em nhiều năm như ông ta lại không biết sao?
Bảo không có mưu đồ thì đến quỷ cũng không tin!
Tôi lập tức báo chuyện này với cả.
Anh ấy trả lời hai tin nhắn ngắn gọn:
"Biết rồi, haha.
"Cứ xem kịch đi, màn hay sắp bắt đầu."
Tôi có thể tưởng tượng nụ của lúc này, một kiểu biến thái đến mức khiến người khác cũng thấy khó chịu.
Khoảng mười phút sau, Hạ Tuấn và Hứa Viên tay trong tay quay lại hội trường.
Rõ ràng họ đã tự xây dựng lại tinh thần. Sự lúng túng vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là vẻ tự tin rạng rỡ, tung tăng đi giữa các bàn tiệc.
Ngay sau đó, một đội phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề lần lượt đẩy xe thức ăn vào hội trường.
Trên các xe chở đồ ăn đều đậy kín bằng nắp vàng ròng, thậm chí cả xô đá đựng rượu sâm-panh cũng từ vàng.
Dưới ánh đèn, toàn bộ tỏa sáng lấp lánh, không gì có thể miêu tả ngoài hai từ "xa hoa".
Hạ Tuấn trố mắt:
"Bảo bối, cái này… tốn bao nhiêu tiền ?"
"Chuyện nhỏ với nhà em thôi." Hứa Viên đắc ý đáp, "Nguyên liệu hôm nay đều là loại cao cấp nhất, nên đồ đựng cũng phải tương xứng."
"Đúng , chỉ có mức độ này mới xứng với bảo bối của ."
Bạn thấy sao?