3
Bố tôi bắt đầu gửi cả loạt icon quỳ trên bàn giặt đồ để cầu xin tha thứ.
Tôi im lặng chụp tấm poster trong sảnh gửi vào nhóm:
"Đây, ta mình là tiểu thư tập đoàn Tinh Ngữ."
Bố:
"… Đây chẳng phải con nhà kia sao? Từ khi nào lại thành con riêng của bố ? @Anh cả Chiêu Mịch, kiểm tra xem ta đang giở trò gì."
Anh cả quái dị của tôi – Hứa Chiêu Mịch – không trả lời trong nhóm, mà trực tiếp gọi điện cho tôi.
Qua điện thoại, với tôi rằng Hứa Viên là con của một họ hàng xa ở quê. Hai tháng trước, gia đình họ kéo nhau lên thành phố nhờ vả, bố tôi vì tốt bụng nên đã sắp xếp việc cho họ trong tập đoàn.
Sau khi giải thích về thân thế của Hứa Viên, đột nhiên hỏi:
“Còn rể thì sao? Em bị ‘cắm sừng’ à? Không sao đâu, em chỉ mất một gã tồi, ta đã bỏ lỡ một mỏ vàng."
Ôi trời, đã phát hiện ra trọng điểm…
Tôi ấp úng kể hết sự việc, trong lòng đầy chột dạ.
Khi tôi muốn đương với Hạ Tuấn, hai và ba đã suýt lao đi đánh ta. Chỉ có cả là khác biệt, ấy từng thẳng thừng rằng tôi là kiểu “não cá vàng”, đến cả thây ma cũng chẳng muốn cắn.
Quả nhiên, vừa nghe xong, cả liền chế nhạo không thương tiếc:
“Bạn trai cũ của em mắt còn mù hơn em nữa. Thế nào, có cần đuổi hết bọn họ ra khỏi khách sạn không?”
Tôi vội :
“Không, không, đừng ra tay. Kết thúc vở kịch này nhanh thì mất vui lắm.”
“Được, em cứ chơi của em.” Sau đó, một cách quái dị: “Nhưng rơi vào tay thì đừng hòng không trả giá. Không lột một lớp da thì không xong đâu.”
---
Để giữ hình tượng " cũ nghèo khổ", tôi từ chối sự dẫn đường của lễ tân khách sạn và quẹt thẻ nội bộ đi thẳng lên tầng 6.
Kết quả, vừa ra khỏi thang máy, hai mặc váy phù dâu màu xanh ngọc bất ngờ chặn hai bên tay tôi.
Tôi còn đang ngơ ngác thì đã bị họ kéo vào phòng thay đồ.
Họ vừa vội vàng giúp tôi thay đồ, vừa phàn nàn:
“Muộn thế này còn đỡ, sao ngay cả trang điểm cũng không ?”
“Đúng rồi, lát nữa dâu mà không tìm người rồi trừ lương thì tất cả lỗi sẽ đổ lên đầu đó.”
Nhìn bộ váy phù dâu họ cố nhét lên người tôi, tôi nghi ngờ hỏi:
“Còn bị trừ lương sao?”
“Dĩ nhiên rồi! Chúng ta đều là phù dâu thêm, nếu khách không hài lòng thì chắc chắn bị trừ tiền.” Họ trợn mắt tôi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi lập tức hiểu ra.
Hứa Viên vừa mới đến thành phố này không lâu, tổ chức lễ cưới vội vàng như thì chắc khó tìm phù dâu quen biết và sẵn sàng diễn cùng ta.
Thuê người là cách an toàn nhất.
Vì tôi đi ra từ thang máy nhân viên nên họ đã nhầm tôi thành phù dâu đến muộn.
Tôi bật . Lễ cưới hoành tráng của Hạ Tuấn: dâu là giả, xe cưới là giả, ngay cả phù dâu cũng là giả.
Không biết nếu ta biết sự thật, liệu có ngửa mặt lên trời mà gào lên: "Cái gì mới là thật? Cái gì đây mới là thật chứ!?"
Phải công nhận rằng mấy phù dâu thêm mà Hứa Viên cũng có chút tay nghề. Họ chỉ mất chưa đầy 10 phút để trang điểm, tạo kiểu và biến tôi thành một phù dâu tiêu chuẩn.
Còn về hiệu quả trang điểm...
Theo lời họ, đó là kiểu “sang trọng mà có chút thô kệch, trông tươi tắn lại chẳng có gì nổi bật.”
Tóm lại, đây là phong cách tuyệt vời để nổi bật vẻ đẹp của dâu.
Tôi vào gương, thở dài… đúng là xấu thật.
Nhưng dù xấu, vẫn có nguy cơ bị nhận ra.
Bạn thấy sao?