12
Tôi vẫn giữ nụ :
"Xin hỏi ba của , có phải tên là Hứa Lại Mịch không?
"Trùng hợp ghê, ba tôi cũng tên như thế. Chúng ta có vẻ có duyên nhỉ? Cô tên Hứa Viên, tôi là Hứa Nguyện, người ngoài vào chắc tưởng chúng ta là chị em song sinh!"
Lời vừa dứt, Hứa Viên lập tức muốn bỏ đi bị Hạ Tuấn giữ lại:
"Ý ta là gì? Hứa Viên, có phải luôn lừa tôi không?"
"Anh cái gì thế? Đau đấy!" Hứa Viên tức tối kêu lên. "Tôi không biết ta gì!"
"Cô rõ đi, có phải là đại tiểu thư của Tinh Ngữ hay không?!" Mắt Hạ Tuấn đỏ ngầu.
Bị dồn đến cùng, Hứa Viên vung tay cào lên mặt ta: "Buông tôi ra!"
Tân lang tân nương mới cưới mà ầm ĩ thế này, chẳng ra sao cả.
Tôi lặng lẽ đặt tập hóa đơn xuống trước mặt họ:
"Hai người bình tĩnh đi, chi bằng tranh thủ xem thử mấy thứ này?"
---
Cả hai ngừng cãi nhau, tạm thời cảnh giác tôi.
Tôi mở từng hóa đơn ra trước mặt họ:
"Đây là chi phí sửa chữa chiếc Rolls-Royce của bố tôi. Hôm xảy ra tai nạn, Hạ Tuấn lái xe lấn làn trên cầu vượt, ra vụ va chạm. Anh còn nhớ chứ?
"À, đúng rồi. Vì là người chịu hoàn toàn trách nhiệm, nên đây là chi phí sửa chiếc Wuling Mini của tôi. Anh cũng cần thanh toán khoản này."
Hạ Tuấn sững người, quay sang túm lấy Hứa Viên, hỏi đầy giận dữ:
"Cô chiếc xe đó là của bố cơ mà!"
Tôi dịu dàng:
"Đừng lạc đề. Trước tiên về khoản bồi thường đã. Còn việc Hứa Viên sử dụng xe trái phép, cảnh sát sẽ điều tra rõ."
"Tôi không trộm! Tôi chỉ mượn thôi!" Hứa Viên hét lên phản bác, vừa xong đã ỉu xìu như bong bóng xì hơi.
Không cần tôi giải thích thêm, Hạ Tuấn cũng hiểu ra mọi chuyện.
Thứ ta vất vả theo đuổi hóa ra là một kẻ giả mạo, còn thứ ta dễ dàng từ bỏ mới chính là thiên kim thật sự của gia đình giàu có.
Tôi thấy ánh mắt ta dần mất đi ánh sáng, cuối cùng trống rỗng tôi, lẩm bẩm:
"Cô biết hết từ đầu mà không gì.
"Hứa Nguyện, thật tàn nhẫn."
"Cảm ơn lời khen." Tôi mỉm nhận xét.
"Hạ Tuấn, vốn dĩ chúng ta có thể chia tay trong hòa bình, hết lần này đến lần khác đưa mặt ra để tôi đập. Tôi không thì tay tôi sẽ ngứa lắm."
Tôi không buồn thêm, chỉ vứt tập hóa đơn xuống trước mặt họ.
"Xem kỹ đi. Trong thời gian ngồi tù, cố học chút tay nghề. Ra tù sớm ngày nào thì trả nợ sớm ngày đó."
"Cô định báo cảnh sát? Hứa Nguyện, dù gì chúng ta cũng có ba năm cảm, nhất định phải đối xử với tôi thế này sao?" Hạ Tuấn khàn giọng hỏi.
Hứa Viên thì lao đến ôm chân tôi, khóc lóc:
"Chị Hứa Nguyện, dù gì chúng ta cũng là người nhà, chị không thể báo cảnh sát bắt tôi! Bác trai sẽ không đồng ý đâu!
"Em biết sai rồi, xin chị tha cho em!"
Tôi lạnh lùng họ, cảm thấy buồn .
Khi ta sỉ nhục tôi, ta có nhớ đến ba năm cảm?
Khi gia đình ta tiêu xài tiền của nhà tôi, rồi quay sang hợp tác với đối thủ, ta có nghĩ đến mối quan hệ họ hàng của chúng tôi không?
Nếu khóc lóc có tác dụng, thì cần gì đến cảnh sát?
Tôi gỡ từng ngón tay của ta ra, :
"Tố giác tội phạm là quyền và nghĩa vụ của công dân. Tôi không phán xét đúng sai, tôi có trách nhiệm đưa các người gặp cảnh sát."
Dứt lời, tôi mở cửa phòng họp. Mấy cảnh sát đứng đợi bên ngoài lập tức bước vào, thực hiện lệnh bắt giữ.
Lần này, Hứa Viên mới bật khóc thật sự, tiếng gào khóc còn to hơn cả tiếng pháo mừng ngày cưới.
Một cảnh sát trẻ đứng thẳng người, với ta:
"Cô muốn gặp bố mình à? Có thể."
Hứa Viên ngưng khóc, ngẩng lên hy vọng.
"Bố đang trên xe cảnh sát. Xe chúng tôi rộng, chắc vẫn còn chỗ cho hai người."
Hạ Tuấn và Hứa Viên bị bắt đi.
Ngày hôm đó, tiếng khóc của Hứa Viên còn vang hơn cả tiếng pháo mừng ngày cưới của ta.
---
Một năm sau, Tập đoàn Thịnh Hoàng tuyên bố sản.
Ông Ngụy bị kết tội nhiều lần và nhận án tù. Ngày ông ta bị kết án, ông ta ôm chân bố tôi khóc lóc, cầu xin tha thứ.
Bố tôi xoa đầu ông ta, tiếc nuối:
"Này, cậu đã từng nhận một tờ giấy tha thứ từ tôi khi rời Tinh Ngữ, còn đi lập Thịnh Hoàng để đấu với tôi. Tôi chỉ có thể tha thứ cho cậu một lần thôi.
"Làm người, điều quan trọng nhất là không quá tham lam."
Về phần tôi, tôi đã theo đuổi cảnh sát trẻ ngày đó 10 tháng 8 ngày rồi.
Nhưng với sự tồn tại của ba ông trai, đến giờ tôi vẫn chưa thành công.
Còn nhiều việc phải lắm, haiz...
(Hết)
Bạn thấy sao?