Trở Thành Phù Dâu [...] – Chương 11

 

11

 

"Đây này, chỗ này và chỗ này, dữ liệu đã bị chỉnh sửa từ lâu."

 

Tôi dùng bút đánh dấu vài vị trí, lạnh lùng nhếch môi:

 

"Những gì ta mang ra đều là dữ liệu thô đã bị đóng băng. Đây không chỉ là mạo danh mà còn là hành vi trộm cắp. Dựa vào đây, chắc có thể khiến ta ngồi tù thêm vài năm, đúng không?"

 

"Ừm. Nếu là , thà ngồi tù cả đời còn hơn. Bằng không, sau khi ra tù, cả đời còn lại cũng chỉ để trả nợ mà thôi."

 

Nói rồi, ba ném cho tôi một bản tóm tắt tài chính dài như danh sách nợ:

 

"Này, biết là em muốn tự tay phỏng vấn hắn. Cầm cái này đi, dọa cho hắn c.h.ế.t khiếp!"

 

—---------

 

Anh ba đúng là hiểu em.  

 

Hôm nay tôi đến đây chính là để tặng cho Hạ Tuấn một "món quà bất ngờ"!  

 

Thế là tôi ôm hồ sơ xin việc của ta cùng tập hóa đơn bước vào phòng họp, nơi buổi phỏng vấn diễn ra.  

 

Đứng ngoài cửa, tôi thấy Hạ Tuấn đang ngồi bên trong với vẻ đầy tự tin, còn Hứa Viên thì dựa sát vào ta, thì thầm:  

 

"Anh không biết đâu, ba em là thiên tài. Chưa đến 20 tuổi đã lấy hai bằng đại học ở nước ngoài, bây giờ Giám đốc Nhân sự của Tinh Ngữ.  

 

"Hôm nay ấy đích thân phỏng vấn . Yên tâm đi, vị trí của chắc chắn ít nhất là trưởng phòng!"  

 

Hạ Tuấn đầy tham vọng:  

 

"Yên tâm, sẽ khiến ba em biết năng lực của hoàn toàn xứng đáng với vị trí đó."  

 

Tôi đẩy cửa bước vào, lễ phép gõ cửa tượng trưng:  

 

"Xin lỗi vì đã phiền."  

 

---

 

Cả hai lập tức quay lại.  

 

"Hứa Nguyện, sao lại ở đây?"  

 

Sắc mặt Hạ Tuấn lập tức tối sầm lại.  

 

"Cô— chẳng phải là cái người đ.â.m xe cưới của chúng tôi sao?" Hứa Viên cũng nhận ra tôi, ngay lập tức chỉ vào tôi mắng mỏ đầy khoa trương:  

 

"Cô thiếu đàn ông đến thế sao? Nhất định phải bám lấy chồng tôi à?"  

 

"Cô định hoại buổi phỏng vấn của tôi sao? Tôi đã chọn trước rồi, không thể đấu lại tôi đâu, đừng tự chuốc lấy nhục nhã!" Hạ Tuấn hằn học tôi, giọng đầy vẻ đe dọa.  

 

Đúng là trí tưởng tượng của cả hai cũng chỉ đến .  

 

Tôi bước đến, ngồi xuống phía đối diện, chậm rãi đặt hồ sơ xin việc của Hạ Tuấn trước mặt ta.  

 

"Cô... gì có thứ này?!"  

 

Vẻ mặt ta thoáng chốc trở nên bối rối và hoảng loạn.  

 

Tôi khẽ nhếch môi, nở một nụ hoàn hảo kiểu "chuyên nghiệp":  

 

"Chúng ta quen lại nhé. Tôi là Hứa Nguyện, cố vấn kỹ thuật của bộ phận phát triển sản phẩm Tập đoàn Tinh Ngữ, và cũng là người phỏng vấn hôm nay."  

 

Toàn thân Hạ Tuấn đông cứng.  

 

"Không... không thể nào..."  

 

Hứa Viên cũng giống như ngồi trên ghế gắn điện, không yên một phút. Cô ta chắc đã đoán ra thân phận của tôi.  

 

---

 

Từ khi tôi còn nhỏ, từng xảy ra một vụ bắt cóc, tuy mọi chuyện giải quyết êm đẹp từ đó gia đình không bao giờ để lộ hình ảnh hay thông tin cá nhân của tôi ra ngoài.  

 

Nhà Hứa Viên mới đến đây không lâu, chưa từng gặp tôi, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.  

 

Nhưng chắc chắn họ biết cái tên "Hứa Nguyện". Nếu không thì đã chẳng cố ý đặt một cái tên giống hệt để "đụng hàng".  

 

Nếu trước khi đào góc tường của tôi, họ chịu khó hỏi thăm tên của Hạ Tuấn, thì đã không rơi vào cảnh này.  

 

Đấy, hẹn hò với kẻ mù mờ thông tin thì kết cục là thế.  

 

Tôi mỉm , gõ ngón tay nhịp nhàng lên mặt bàn, giống y cách cả tôi thường khi đàm phán:  

 

"Anh Hạ Tuấn, tôi đã xem qua hồ sơ của , có một chút thắc mắc.  

 

"Nếu tôi không nhầm, những thành quả nghiên cứu mà cung cấp cho chúng tôi đều thuộc về Viện Nghiên cứu Đại học Khoa học, đúng không?"  

 

Quả nhiên, hành này khiến Hạ Tuấn căng thẳng như thể vừa bị kích thích dây thần kinh nào đó. 

 

Anh ta đột ngột đập tay xuống bàn, đứng bật dậy.  

 

"Không phải ba sẽ phỏng vấn tôi sao? Anh ấy đâu? Gọi ấy vào đây ngay!" 

 

Anh ta quay sang kéo tay Hứa Viên, hét lên: "Cô bảo tôi chỉ cần đối mặt với ba , sao bây giờ lại là ta?"  

 

Ánh mắt Hứa Viên đầy hoảng loạn, không dám thẳng vào tôi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...