Trở Thành Nhân Viên [...] – Chương 9

Chương 9

Tôi quyết định thử chuyện với một con vật khác — Sếu Nhật Bản chính trực có lẽ sẽ phù hợp hơn.

“Sếu đại ca,” tôi một cách khó khăn khi đang cho nó ăn, “cậu có thích con sếu nào không?”

Sếu đại ca quả không hổ là Sếu đại ca, đáp ngay vào trọng tâm: “Đồng chí Tiểu Ôn, có phải gặp vấn đề gì không?”

Tôi hơi khựng lại: “Không hẳn đâu, chỉ là tôi đang đơn phương thích một người thôi.”

“Ừm,” Sếu đại ca trầm ngâm một lát, “Là chàng trai nhà ai? Có thể dẫn tới đây để tôi xem qua. Nếu ổn, tôi sẽ nhờ đàn sếu trong vườn đi giúp cho .”

Tôi: “…Sếu đại ca, là giám đốc…”

“Giám đốc?” Sếu Nhật Bản lập tức không bình tĩnh, quay đầu lại tôi, “Đồng chí Tiểu Ôn, đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Tôi: “Hả?”

“Nếu là giám đốc thì càng tốt. Chúng ta sẽ học theo đàn ngỗng trời, xếp thành hình chữ Cửu (九) để giúp bày tỏ cảm,” Sếu đại ca quả quyết , “Tối nay bày tỏ cảm luôn nhé?”

Tôi lập tức hoảng hốt: “Đừng mà, Sếu đại ca!”

Sau khi tôi hết lời thuyết phục, Sếu đỉnh đầu đỏ miễn cưỡng từ bỏ ý định giúp tôi mai mối.

Thích một người không nhất thiết phải bày tỏ ngay, tôi chỉ muốn nhận một vài lời khuyên, chứ không dám mong mỏi gì nhiều với giám đốc cả.

Trạm dừng chân cuối cùng, tôi đến bên cạnh Tiểu Tuyết, con cáo tuyết có nhiều kinh nghiệm trường.

Tiểu Tuyết lắng nghe tôi một cách chăm , sau đó nó nhẹ nhàng chải lông: “Người chăm sóc ơi, chuyện này không khó đâu.”

Tôi thở dài: “Chị biết là nên từ bỏ, mà…”

“Ai là phải từ bỏ?” Tiểu Tuyết trợn tròn mắt tôi, “Chị chưa nghe câu ‘vẻ đẹp truyền cảm, tâm hồn lạc quan’ sao? Chị xinh đẹp thế này, chỉ cần một chút thủ đoạn, giám đốc sẽ dễ dàng bị chị chinh phục mà thôi!”

Tôi: “?”

Tiểu Tuyết tiếp tục khuyên bảo: “Chị có bao giờ nghĩ rằng đàn ông suy nghĩ bằng cái gì chưa? Chị có thể một mình vào phòng việc của ta, bày tỏ cảm một cách ngọt ngào, đến lúc đó vai áo hở một chút, ra vẻ đáng thương với ta, gạo đã thành cơm, chuyện này sẽ trở nên tự nhiên thôi!”

Đây… đây chẳng phải là dụ dỗ sao?

Tai tôi đỏ ửng lên, lắp bắp: “…Sao… sao có thể như ? Giám đốc là người chính trực, hơn nữa ấy cũng rất đẹp trai…”

Tiểu Tuyết tôi với ánh mắt kỳ quái: “Cũng đúng nhỉ, có lẽ chị chưa biết…”

Nó chưa hết câu thì đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên xung quanh.

Tôi cúi xuống , chỉ thấy một con ch.ó phốc sóc trắng như tuyết đang cố gắng đào đất quanh hàng rào: “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, đến rồi!”

Tôi: “…?”

Tiểu Tuyết đắc ý: “Chị thấy không, chỉ cần một chút mưu mẹo, ngay cả giống loài khác cũng sẽ tự đến tìm, chẳng lẽ chị không điều tương tự với giám đốc sao?”

Tôi: “…”

Tiểu Tuyết là mỹ nhân trong loài cáo, tôi sao có thể so sánh với nó chứ.

Đúng là tôi đã mạo phạm rồi.

Sau khi chuyện với các loài vật, đến lúc quay hình.

Hôm nay lịch quay trùng với công việc của tôi, quản lý đã tìm người thay ca cho tôi, nên tôi yên tâm đến trường quay.

Kết thúc buổi quay, tôi mới biết người thay ca là giám đốc.

Lúc này, ấy vừa bước ra khỏi chuồng hổ, không biết đang suy nghĩ gì, gương mặt có vẻ hơi thất thần, Phi Phi cũng ủ rũ nằm ở góc chuồng, thấy tôi cũng không lao đến kêu lên như thường lệ.

Tôi còn chưa nghĩ xong có nên gọi giám đốc hay không thì thấy ấy cúi đầu, lấy điện thoại ra.

Hả?

Tôi chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại của tôi đã rung lên.

Giám đốc quay đầu lại, vừa kịp thấy tôi đang cố chạy trốn: “Tiểu Ôn.”

Tôi lấy điện thoại ra, quả nhiên là tin nhắn của giám đốc hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi ấp úng: “Giám đốc, là giúp tôi cho chúng ăn à?”

Anh ấy không trả lời, chỉ nhắc lại một cách hờ hững: “AAA Giám đốc?”

Sau đó, giám đốc nhướng mày: “Em không biết tên tôi à?”

Tôi mới nhận ra ấy đã thấy tên tôi lưu trong điện thoại, lập tức muốn đào hố để chui xuống, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tôi biết.”

“Ồ…” Anh ấy từ tốn hỏi, “Vậy tôi tên gì?”

“Quý Tinh Uyên.” Tôi mím môi, “Giám đốc, tôi chỉ là… đặt thêm chữ A để tên xuất hiện đầu tiên trong danh bạ… nên…”

Giọng tôi bỗng dừng lại.

Nhận ra mình đã gì trong lúc kích , tôi cứng đờ tại chỗ, chỉ muốn nhanh chóng biến mất khỏi thế giới này.

“Không cần bận tâm đến chuyện đó nữa,” , “…Tôi muốn biết một chuyện khác.”

Tôi hỏi ngay: “Chuyện gì ạ?”

“Phi Phi trong vườn có một kẻ ngốc thích một tên xấu xa,” ấy điềm nhiên hỏi, “Em có biết kẻ ngốc đó là ai không?”

Linh hồn tôi như rời khỏi cơ thể sau câu này, chỉ còn biết đứng trân trân giám đốc.

Tâm trí tôi rối bời: Giám đốc biết sao? Làm sao giám đốc có thể biết? Chẳng lẽ giám đốc cũng nghe tiếng vật? Vậy ấy đã biết bao nhiêu rồi?

“Nếu em cho tôi biết, tôi sẽ tăng tiền thưởng cho em.” Giọng ấy trở nên nhẹ nhàng, đôi mắt đen láy chăm tôi, không rời, ánh mắt lấp lánh sự hài hước, “Tiểu Ôn Đáng Yêu?”

— “Tiểu Ôn Đáng Yêu” là tên tài khoản Weibo của tôi khi còn nghệ sĩ.

Nhưng tài khoản đó chỉ có vài chục người theo dõi, phần lớn có lẽ là tài khoản ảo, chẳng ai biết đến, mà sao có người biết chứ.

Làm sao có thể, mà người đó lại là giám đốc.

Tôi cảm giác như CPU trong đầu mình sắp cháy, tay che lấy khuôn mặt đang nóng bừng, rồi xấu hổ chạy trốn mất dạng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...