Ngày công bố kết quả thăng chức, tôi lời chia tay với Thẩm Dật Xuyên.
“Chỉ vì điều em về bộ phận hậu cần?” – ta hỏi.
Tôi gật đầu: “Đúng, chỉ vì điều đó.”
Anh ta bật khinh miệt: “Chúc Miên, đây là công ty, không phải nhà em. Em phải nghe theo sắp xếp.”
“Nói cho cùng, hậu cần cũng không chỉ có bảo vệ với lao công, người có năng lực thì ở đâu cũng tỏa sáng .”
Tôi không đáp lại, vẫn kiên quyết chia tay.
Thẩm Dật Xuyên bắt đầu nổi giận: “Được thôi, chia thì chia. Đến lúc đừng có van xin tha thứ là .”
Tôi theo ta từ khi mới tốt nghiệp, từ con số 0 trở thành lập trình viên hàng đầu, nên ta tin chắc tôi không thể rời khỏi ta .
Nhưng ta không biết, tôi đã Microsoft nhận vào việc, sắp sửa đến một đất nước khác.
Từ nay về sau, cách biệt cả đại dương, chẳng còn nhau nữa.
1
“Chị Chúc, đừng bốc đồng mà. Có người là sếp thì tốt biết bao, công việc và đời sống đều có người chăm lo. Chị mà chia tay rồi, kiểu gì cũng hối hận.”
Thẩm Thanh Thanh đặt tập hồ sơ lên bàn, rồi nghiêng người tựa vào bàn việc.
Tư thế thoải mái như thể nơi này là của ta .
Tôi bật lạnh, chỉ vào Thẩm Dật Xuyên: “Cô thấy tốt thì cho đó.”
Thẩm Dật Xuyên nhíu mày: “Chúc Miên, em biết mình đang gì không?”
“Thật sự muốn chia tay à?”
Tôi gật đầu.
Anh ta nhếch môi khinh: “Lại lần nữa? Từ lúc em vào công ty đến giờ, em chia tay với bao nhiêu lần rồi? Cuối cùng chẳng phải cũng lau nước mắt quay lại việc à?”
“Chúc Miên, em không bỏ nổi công việc này, càng không bỏ nổi .”
Anh ta chống tay lên cằm, trong mắt đầy sự chắc chắn.
Tôi thẳng vào ta, rồi bật khẽ.
“Vậy thì cứ chờ xem đi, lần này tôi có quay lại hay không.”
Nói xong, tôi cầm tờ điều quay người bỏ đi, sau lưng vang lên tiếng giày cao gót dồn dập.
Cô ta đuổi theo, kéo tay áo tôi, thở dài như người đi hòa giải.
“Chị Chúc, Dật Xuyên cũng chỉ nghĩ cho công ty thôi, chị đừng giận nữa.”
Cô ta lôi từ túi ra một tập tài liệu: “Chị xem, ấy còn thay hết dàn máy tính ở hậu cần cho chị, sợ chị không quen.
Ở đó toàn người mới, chỉ có người nóng tính như chị mới trị nổi họ, đây là ấy suy nghĩ rất kỹ mới quyết định đấy. Chị , tổn thương biết bao…”
Tôi không nhịn nổi nữa, cắt lời ta.
“Dẫn dắt người khác? Một lập trình viên đi sửa máy in, quét dọn sàn nhà, đó gọi là suy nghĩ kỹ? Thẩm Thanh Thanh, tôi rõ hơn ai hết tại sao mình phải rời đi. Sau khi tôi đi, một sinh viên mới tốt nghiệp như sẽ tiếp quản vị trí của tôi, phải không? Một kẻ đi cửa sau như , lấy gì mà dạy đời tôi?”
“Tôi không có…” – Thẩm Thanh Thanh mắt đỏ hoe, vò chặt vạt váy, sắp khóc.
“Không có? Vậy tại sao phần mềm tôi mới viết lại mang tên ? Hay là muốn chứng minh đó là do mình viết? Được thôi!”
Tôi quay người, ném laptop xuống trước mặt ta: “Viết một cái xem nào.”
Thẩm Thanh Thanh chết lặng đứng tại chỗ, nước mắt không ngừng rơi.
“Cô còn loạn đủ chưa?” – Thẩm Dật Xuyên nhíu mày, đầy khó chịu.
Anh ta bước lại, đưa cho Thẩm Thanh Thanh vài tờ giấy, rồi đập máy tính của tôi xuống đất.
“Em gào gì với ấy? Người quyết định là . Chúc Miên, trước đây sao không biết em chỉ biết bắt nạt kẻ yếu?”
Bắt nạt kẻ yếu?
Tôi lạnh, người đàn ông trước mặt như người xa lạ.
Tôi nhặt laptop lên, nhét vào túi, trước khi rời đi, tôi với Thẩm Dật Xuyên:
“Đã thì, tôi đành phải ngoan ngoãn nghe lời thôi, Tổng giám đốc Thẩm.”
Nghe tôi cố ý nhấn mạnh ba chữ “Tổng giám đốc Thẩm”, người ta hơi cứng lại.
Tôi chưa từng gọi ta như , dù trong công ty để tránh điều tiếng, tôi chỉ gọi là “ Thẩm”.
Cái cách gọi này, chỉ xuất hiện ở trên giường, khi ta ép tôi phải gọi để “thêm hứng thú”.
Thẩm Dật Xuyên trầm giọng: “Chúc Miên, em vẫn đang giở trò.”
Tôi nhếch môi lạnh: “Tổng giám đốc Thẩm, là quá nhạy cảm rồi.”
2
Hôm sau, các đồng nghiệp đã tụm lại bàn tán rôm rả.
“Nghe Tổng giám đốc Thẩm đưa Thẩm Thanh Thanh đi công tác rồi, ta mới vào công ty có ba tháng mà.”
“Còn ảnh trong vòng bè của Thẩm Thanh Thanh nữa, chắc chắn là đi à? Nhìn như trăng mật luôn đó.”
Tôi cúi đầu gõ code, cũng chẳng thoát khỏi miệng lưỡi hóng chuyện của họ.
Họ thậm chí dúi thẳng điện thoại vào trước mặt tôi.
Đập vào mắt tôi là nụ của Thẩm Dật Xuyên, trên người ta còn mặc bộ vest mà ba tôi thiết kế riêng cho .
Vốn là định để mặc trong lễ cưới.
Tôi thu lại ánh , tiếp tục gõ bàn phím. Bất ngờ, góc phải màn hình bật lên tin nhắn từ .
“Đây là cầu mới nhất, em xem thử đi.”
Tôi chỉ nhắn lại một chữ: “Đã nhận.”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó khung chat hiện dòng “đang nhập…” rất lâu mà mãi chẳng thấy tin nhắn gửi đến.
Phải đến mười phút sau, tin nhắn mới vang lên.
“Em vẫn còn giận à?”
“Nếu em không muốn sang bộ phận hậu cần thì thôi, đổi cho em vị trí khác nhé, bên hành chính vẫn đang thiếu người.”
Tôi dòng tin nhắn ấy, chỉ cảm thấy bất lực dâng trào.
Tôi là viên gạch chắc? Chỗ nào thiếu thì bê tôi qua trám vào?
Bạn thấy sao?