Rồi hỏi Triệu Tử Thành.
“Hay là chúng ta thi xem ai đếm nhanh hơn?”
Triệu Tử Thành đã sớm qua giai đoạn học đếm số cơ bản, vẻ mặt không mấy hứng thú.
“Đếm số thì ai mà không biết.”
Ta tự tin : “Mỗi lần ta đều có thể ra có bao nhiêu khối nhanh hơn ngươi, ngươi có tin không?”
Triệu Tử Thành nhướng mi.
“Không thể nào.”
Thế là, ta bảo nha hoàn quay lưng lại với hai chúng ta bắt đầu xếp chồng bài cửu, xếp xong thì lật ra, ta và Triệu Tử Thành cùng lúc trả lời.
“Mười hai.”
“Hai mươi.”
“Ba mươi sáu.”
Thậm chí, Triệu Tử Thành còn nhanh hơn ta một chút, vẻ mặt đắc ý của thằng bé, ta khẽ nháy mắt với nha hoàn.
Ta: “Năm mươi sáu.”
Triệu Tử Thành: “Năm…”
Ta: “Sáu mươi tư.”
Triệu Tử Thành: “Sáu mươi hai, không đúng, sáu…”
Ta: “Tám mươi mốt.”
Triệu Tử Thành cuối cùng cũng hiểu ra: “Hừ! Ngươi ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ.”
Ta uống một ngụm trà, dụ dỗ: “Thật ra không phải vấn đề lớn nhỏ, chỉ cần ngươi nắm phương pháp, ngươi cũng có thể nhanh hơn ta.”
“Phương pháp gì?” Đôi mắt Triệu Tử Thành sáng lấp lánh.
Đương nhiên là bảng cửu chương rồi.
Dễ thuộc, dễ nhớ, lại cực kỳ hữu dụng, độ tuổi này của thằng bé để bắt đầu học là thích hợp nhất.
Ta còn gọi các tiểu nha hoàn đến thi đấu cùng thằng bé, người thua phải kể cho người thắng nghe một câu chuyện nhỏ.
Lần này, hứng thú của Triệu Tử Thành hoàn toàn khơi dậy.
Mấy ngày sau, bảng cửu chương không chỉ thuộc làu làu, mà thằng bé còn chê trong đầu ít chuyện quá, lặng lẽ quay về tìm sách đọc nữa chứ.
Thấy thằng bé hứng thú cao độ, ta còn dẫn thằng bé các loại thí nghiệm vật lý nhỏ.
Nào là tạo ảnh qua lỗ kim, tự kính viễn vọng, ống truyền âm.
Thằng bé cả ngày bận rộn không biết mệt.
“Hôm nay chúng ta thí nghiệm gì?”
Ta véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Triệu Tử Thành: “Ta đã cho ngươi nhiều thí nghiệm như rồi, ngươi có thể lão sư cho ta một lần không?”
Chẳng phải người ta thường , cách học tốt nhất chính là giảng lại cho người khác nghe sao!
“Ta lão sư cho ngươi, ngươi muốn học cái gì?”
“Ai da!” Ta bộ tịch: “Ngươi cũng biết đấy, ta xuất thân nơi thôn dã, phụ thân ngươi chê ta bụng không có lấy một giọt mực vừa mới thành thân ngày thứ hai đã lánh mặt đi Bắc Cương. Tổ mẫu ngươi thì càng không cần phải , cả ngày cứ treo việc đuổi ta bên miệng. Ta thấy đó, cuộc sống tốt đẹp này của ta e là không kéo dài bao lâu đâu.”
Ta giả vờ rơi vài giọt nước mắt, Triệu Tử Thành lộ vẻ mặt rối rắm.
“Ngươi cũng không cần quá đau lòng, ta thấy ngươi còn mạnh mẽ hơn nhiều so với mấy vị quý nữ suốt ngày khoe khoang thơ văn kia, tuy rằng đôi khi có hơi thô lỗ một chút.
Nhưng ngày tháng dài lâu, bọn họ chắc chắn sẽ giống như ta, hiểu điểm tốt của ngươi.”
Nhóc con này, cũng không biết là ai lúc đầu cứ đòi đánh đòi g.i.ế.c ta nữa.
Ta nắm chiếc khăn tay ướt đẫm nước mắt hỏi Triệu Tử Thành: “Thật sao?”
Triệu Tử Thành gật đầu mạnh: “Nếu ngươi không tin, ta lập tức viết thư cho phụ thân, ngươi chăm sóc ta rất tận tâm, nhà cửa cũng quản lý tốt.”
Ta không nhịn , lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
7
Xem kìa, đây chính là binh lính do một tay ta đào tạo ra đó.
“Vậy ta xin cảm ơn Tiểu Thế tử trước nhé. Nhưng ta vẫn muốn học thơ văn, đến lúc phụ thân ngươi trở về nếu ta có thể ngâm một bài, chẳng phải sẽ khiến chàng ta bằng con mắt khác sao? Lúc tổ mẫu ngươi phẩm trà thưởng họa, nếu ta có thể góp vui đôi câu, bà ấy cũng không đến nỗi một chút là đòi phụ thân ngươi bỏ vợ.”
Triệu Tử Thành: “Vậy thì ngươi học đi, ta thấy ngươi thông minh chỉ thua kém ta một chút, chắc chắn sẽ học thôi.”
“Ta cũng muốn học lắm, chỉ là lão sư khó tìm. Ta lớn từng này rồi, cũng không thể theo các ngươi đến trường tư thục , nếu chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị đuổi đi nhanh hơn sao!”
Bạn thấy sao?