Trở Thành Mẹ Kế [...] – Chương 10

Chương 10

Bà ấy thật biết cách đổ oan cho người khác, hai chúng ta sau khi cưới mới gặp mặt lần đầu, gì có chuyện một xướng một họa chứ?

Lão phu nhân đi rồi, hạ nhân trong phòng cũng lui ra ngoài.

Triệu Càn ta, giọng khàn khàn gọi một tiếng: “Phu nhân, nàng vất vả rồi.”

Nói không vất vả là giả.

Đừng ta ở trước mặt người khác không tỏ ra gì, thật ra quản lý một Hầu phủ lớn như khó khăn biết nhường nào.

Việc này còn vất vả hơn nhiều so với việc đánh cá kiếm sống trước kia.

Nhưng mà, ai mà chẳng phải vì một tấm vé lên thuyền, mà đang vất vả chèo chống đâu chứ.

Huống hồ con thuyền Triệu Càn này, đảm bảo vững chắc.

Buổi tối, ta tắm rửa xong ngồi ở đầu giường vắt tóc.

Triệu Càn chống nạnh đi đi lại lại trong phòng.

Lúc chàng đi ta chóng cả mặt, chàng lại với vẻ mặt đỏ bừng hỏi.

“Phu nhân, tối nay ta ngủ ở đâu?”

Ta hất cằm về phía cửa: “Nghe trước kia chàng phần lớn đều ngủ ở thư phòng, thiếp đã sai người dọn dẹp cho chàng rồi.”

Triệu Càn nhíu mày sang.

Ta nén : “Sao hả, còn không mau đi đi, chẳng lẽ còn muốn thiếp chuẩn bị cho chàng hai nha hoàn hầu hạ, a…”

Tiếc là, lời còn chưa xong, đã bị Triệu Càn xông tới, chàng vác ta lên vai xoay một vòng lớn, rồi ấn ta xuống giường.

Lúc ta sợ đến hồn bay phách lạc, chàng lại ôm ta xoay người một cái.

Hai chân ta rời khỏi mặt đất, cảm nhận thân thể rắn chắc của chàng, cùng với sự nóng bỏng ở nơi nào đó.

Ánh mắt chàng quyến luyến, đôi đồng tử sâu như hồ nước đen, giờ phút này trong mắt trong tim chàng đều tràn ngập hình bóng ta.

“Phu nhân, có muốn thử xem, rốt cuộc ta có già hay không?”

Ta thầm nghĩ: Thử thì thử, dù sao ta cũng là người của Hầu phủ, không thể sợ hãi !

10

Đêm đó gọi nước đến ba lần, trước khi thiếp đi trong cơn mê man, Triệu Càn vẫn còn hỏi ta rốt cuộc chàng có già hay không.

Ta kiên quyết không khen chàng, sợ chàng lại kiêu ngạo.

Trong cung mở tiệc đêm, luận công ban thưởng.

Bắc Cương đã bình định, công lao của Triệu Càn không thể không kể đến.

Chàng ở trước triều mọi người ý, còn ta ở trên chiếu tiệc lại bị người ta bình phẩm từ đầu đến chân.

Cuối cùng ngay cả Hoàng hậu cũng ra mặt.

“Tiếc là Bổn cung không có nữ nhi, nếu không nhất định sẽ gả cho Triệu Hầu, để Bổn cung nếm thử cảm giác nhạc mẫu con rể.”

Hoàng thượng : “Chưa uống rượu đã bắt đầu sảng rồi, Triệu Hầu đã tái giá cưới tân phu nhân rồi.”

“Ối! Xem Bổn cung kìa, lại quên mất rồi. Tân phu nhân là thiên kim nhà nào ?”

Đế hậu lại liên thủ trêu chọc ta, một phụ nữ thôn dã.

A a a, tức c.h.ế.t ta rồi.

Đúng lúc ta đang tức giận, Triệu Càn đứng ra.

“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu, ái thê Lạc Thiên Y của thần sinh ra nơi thôn dã, không có gia thế hiển hách, cũng không có tiền tài . Nhưng nàng ấy lại nguyện một mình phòng không gối chiếc, thay thần dạy con tròn đạo hiếu, đã thể hiện rõ tấm lòng .

Hơn nữa nàng ấy còn , muốn ‘đoạt thiên hạ về một mối’ , thì trước tiên phải thống nhất binh quyền. Thần vô cùng tâm đắc. Có người vợ như , phu quân còn cầu gì hơn.”

Ta không ngờ, ta sợ chàng công cao át chủ, thuận miệng một câu mà chàng lại ghi tạc trong lòng.

Triệu Càn vừa dứt lời, Hoàng hậu liền tiếp lời: “Việc này cũng đâu có bảo ngươi phải ruồng bỏ người vợ tào khang. Bổn cung có một người cháu , cũng là người mà ngươi quen biết từ nhỏ, vẫn luôn ngưỡng mộ Triệu Hầu. Hay là Bổn cung chủ, gả nàng ấy cho Triệu Hầu bình thê thì thế nào?”

Hoàng hậu vừa dứt lời, giữa chiếu tiệc liền bước ra một thiếu nữ mặc y phục màu vàng ngỗng, chỉ thấy nàng ấy với vẻ mặt sùng bái Triệu Càn, niềm vui mừng lộ rõ.

Triệu Càn quỳ xuống: “Thần đã hứa với nội tử, việc kế thất đã khiến nàng ấy chịu nhiều tủi thân rồi, vạn lần không thể cưới thêm bình thê.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...