Trở Thành Chị Dâu [...] – Chương 9

9

 

Cuối tuần, Chu Diên nghỉ ở nhà và dành thời gian ở bên tôi.

 

Tôi vừa ngủ trưa dậy, phát hiện mắt mình bắt đầu thấy lờ mờ, giống như bị đục thủy tinh thể, trước mắt có một lớp sương mờ.

 

Tôi vui mừng chạy xuống nhà tìm Chu Diên.

 

Trong vườn, tôi thấy bóng lưng của Chu Diên.

 

Tôi chạy tới, ôm lấy eo từ phía sau.

 

“A Diên—”

 

Nụ trên mặt tôi cứng đờ.

 

Mùi không đúng, ấy không phải là Chu Diên.

 

Người đó nắm lấy tay tôi.

 

“Lâm Hiến, em có thể thấy rồi à?”

 

Toàn thân tôi cứng đờ, máu như đông lại.

 

Là Chu Hoài Ngôn.

 

Sao ta lại về?

 

Sao ta về nhanh như ...

 

Anh ta và Thẩm Gia ở nước ngoài không phải sống tốt lắm sao? Tại sao lại tìm đến tôi...

 

Tôi không muốn cuộc sống bình yên mà tôi vừa khó khăn có lại bị họ vỡ.

 

“Lâm Hiến, em chưa khỏe hẳn à, sao không gì?”

 

Tôi có thể gì đây.

 

Chẳng lẽ tôi có thể rằng xin hãy quay lại với Thẩm Gia, tôi muốn tiếp tục sống cùng trai sao?

 

Nhưng tôi quá yếu đuối.

 

Chu Diên chỉ là thay mặt Chu Hoài Ngôn chăm sóc tôi, tôi đã phiền ấy rất nhiều rồi, tôi không nên đòi hỏi quá nhiều...

 

May mắn là việc tập luyện phục hồi của Thẩm Gia chưa hoàn tất, nên tối nay Chu Hoài Ngôn lại phải trở về.

 

Tôi nằm trong chăn thở phào nhẹ nhõm.

 

Hy vọng Chu Hoài Ngôn có thể ở lại với Thẩm Gia thêm vài ngày.

 

Tối đó tôi uống thuốc, ngủ rất sớm.

 

Đột nhiên cảm thấy có một bàn tay chạm vào mặt mình.

 

Là một luồng khí không quen thuộc, tôi theo bản năng cau mày và tránh đi.

 

Ngón tay của người đó cứng đờ trong vài giây, rồi sau đó rời đi.

 

Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy đệm bên cạnh hơi lún xuống, gối có tiếng sột soạt.

 

Là mùi hương quen thuộc, mùi gỗ sạch sẽ pha chút đắng nhẹ.

 

Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông quấn chặt lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.

 

Anh ấy vùi đầu vào xương quai xanh của tôi, hít sâu để điều chỉnh cảm , trong cổ họng như nghẹn lại.

 

Có thứ gì đó ấm nóng chảy xuống cổ tôi.

 

Trong mơ, tôi nghe thấy tiếng Chu Diên :

 

“Hiến Hiến, đừng rời xa ...”

 

Trong mơ, Chu Diên cũng biết khóc, cũng sợ tôi rời bỏ sao?

 

Khoan đã.

 

Hình như đây không phải là mơ.

 

Tôi xoay người, để trán mình chạm vào trán Chu Diên.

 

Tay tôi đưa lên mặt , chạm vào một vùng ẩm ướt.

 

“Chu Diên, tại sao lại khóc?”

 

c//hế//t rồi, tôi gọi sai tên, lộ tẩy mất rồi.

 

Tim tôi đập nhanh như thể bị bắt quả tang đang dối.

 

“Hiến Hiến, em... luôn biết là Chu Diên đúng không?”

 

Tôi chỉ biết gật đầu một cách cứng nhắc.

 

Tôi hoảng hốt, lòng tôi chìm xuống đáy vực.

 

Rõ ràng ngay từ đầu tôi đã biết ấy là trai của Chu Hoài Ngôn, tôi vẫn coi như trai mình, lén lút những hành thân mật với .

 

Tôi như ...

 

Ngay cả bản thân tôi cũng khinh thường chính mình.

 

Chu Diên sẽ nghĩ gì về tôi?

 

Đột nhiên tôi cảm nhận một cảm giác mềm mại và ẩm ướt nơi khóe miệng.

 

Những nụ hôn vụn vặt rơi xuống, vừa dịu dàng lại vừa mãnh liệt.

 

Tôi mở to mắt, hơi thở dồn dập.

 

Dường như tôi mất đi hết các giác quan, chỉ còn lại cảm giác nơi đôi môi.

 

“Thật tốt, hóa ra không phải là tự mình đa .”

 

Ý ấy là sao?

 

Chu Diên thích tôi sao?

 

Đầu óc tôi rối bời.

 

Không thể nào...

 

Rõ ràng tôi rất bình thường—

 

Nhưng tôi nghe thấy ấy :

 

“Hiến Hiến, đã thích em từ rất lâu rồi.”

 

Câu đó khiến đầu óc tôi quay cuồng.

 

Tôi chắc chắn mình không đang mơ.

 

Bị người ta tỏ , phản ứng đầu tiên của tôi lại là muốn trốn tránh.

 

Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, tôi căng thẳng không biết phải trả lời như thế nào.

 

“Em, em nên gì?”

 

Chu Diên nhẹ.

 

“Nói rằng em cũng thích .”

 

Tôi sững sờ.

 

Đúng rồi, rõ ràng là tôi thích ấy.

 

Rốt cuộc tôi đang sợ điều gì, đang trốn tránh điều gì chứ?

 

Can đảm thêm một chút đi.

 

Tôi chui vào lòng Chu Diên, ôm chặt lấy .

 

"Em cũng thích !" Tôi , cảm giác tai mình nóng lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...