Trở Thành Chị Dâu [...] – Chương 5

5

 

Chắc là Chu Diên cũng sợ tôi gọi nhầm thành Chu Hoài Ngôn nên ấy mới đề nghị như .

 

Tai tôi hơi nóng lên, tôi hướng về phía ấy và khẽ gọi: "A Diên."

 

Nhưng trong lòng lại dậy sóng.

 

Chu Diên nắm tay tôi, đưa tôi ra khỏi bệnh viện, cẩn thận dẫn tôi lên xe.

 

Ngồi trên xe, tôi nhận ra mình có chút ám ảnh về tai nạn xe.

 

Khi xe đột ngột rẽ gấp, tôi không vững nên ngã về phía Chu Diên, nằm lên người ấy.

 

Tôi lo lắng, không biết chuyện gì đã xảy ra, tim đập nhanh, tay tôi siết chặt lấy eo ấy.

 

Chu Diên vỗ nhẹ lên lưng tôi trấn an.

 

"Đừng sợ, không sao đâu, chỉ là rẽ thôi mà.

 

"Tiểu Lý, lái chậm lại."

 

Mùi hương từ người ấy thật dễ chịu và người khác an tâm, hoàn toàn khác với mùi rượu và khói thuốc của Chu Hoài Ngôn.

 

Bây giờ Chu Diên đã đồng ý đóng giả Chu Hoài Ngôn để chăm sóc tôi, thì hiện tại, ấy chính là trai của tôi.

 

Tôi thầm nghĩ, có lẽ tôi có thể trải qua một mối bí mật với Chu Diên.

 

Điện thoại của tôi rung lên không đúng lúc.

 

Tôi đưa điện thoại cho Chu Diên, nhờ xem giúp.

 

Bây giờ tôi không thấy gì, ngay cả cách sử dụng điện thoại cũng không biết.

 

"Đó là cuộc gọi của mẹ em."

 

Anh giúp tôi bắt máy.

 

Đầu dây bên kia là tiếng nhạc vui vẻ, hình như hôm nay họ đưa em trai tôi đi chơi ở Disney.

 

"Hiến Hiến, hôm nay con và Chu thiếu gia thế nào rồi? Kỳ nghỉ hè này, cậu ấy có sắp xếp cho con thực tập ở tổng công ty nhà họ Chu không?"

 

"Mẹ, hôm nay trên đường con bị tai nạn, mắt con tạm thời bị mù, có lẽ kỳ nghỉ hè này không thể đi thực tập ..."

 

Nói đến đây, giọng tôi nghẹn ngào.

 

Đầu dây bên kia có chút lo lắng: "Vậy còn Chu thiếu gia? Cậu ấy có sao không? Nghiêm trọng không?"

 

Tôi mở miệng, ngẩn người một lúc lâu mới trả lời: "Cậu ấy không sao..."

 

"Không sao là tốt rồi, con phải biết tranh thủ cảm với Chu thiếu gia nhé."

 

Tôi chưa kịp nghe hết thì Chu Diên đã lấy điện thoại từ tay tôi.

 

"Bác không nghe thấy sao? Con bác bị tai nạn, bị thương đấy. Bác không lo lắng cho vết thương của con mình mà chỉ quan tâm xem thiếu gia nhà họ Chu có bị gì không."

 

Giọng của Chu Diên vẫn bình tĩnh, có chút lạnh lẽo.

 

"À… Hiến Hiến bị thương sao... Con sao rồi, Hiến Hiến?" Giọng bên kia trở nên lúng túng.

 

Tôi hít một hơi, định trả lời thì Chu Diên đã trả lời trước.

 

"Thật là giả tạo." Nói xong, ấy cúp máy.

 

Chu Diên tôi: "Anh chuyện với mẹ em như , em có giận không?"

 

Tôi lắc đầu.

 

Tôi biết ấy đang bênh vực tôi.

 

Bao năm qua, tôi đã quen với sự thờ ơ của bố mẹ.

 

Bất chợt, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa.

 

"Không sao đâu, sau này sẽ luôn ở bên em."

 

Tim tôi đập mạnh, không kiểm soát sự vui mừng.

 

Nhưng đồng thời, tôi cũng có chút buồn, không biết câu đó có phải là đang đóng vai Chu Hoài Ngôn không?

 

Chu Diên chuyển điện thoại của tôi sang chế độ dành cho người khiếm thị, từng bước dạy tôi cách sử dụng.

 

Khi đến nhà ấy, dẫn tôi quen với cách bố trí phòng, cả các vật dụng trong phòng tắm.

 

Khi đi lại, tôi va vào cạnh bàn, không đau như tôi nghĩ.

 

Tôi sờ thử và nhận ra có lớp đệm bảo vệ mềm mại.

 

Toàn bộ đồ nội thất trong phòng đều bọc đệm chống va đập, phòng tắm cũng có thảm chống trượt.

 

Chu Diên thật tỉ mỉ, mọi thứ đều chuẩn bị rất chu đáo.

 

Nhưng không, có lẽ đó là do cấp dưới của ấy , ấy chỉ tiện miệng một câu, hoặc có thể đó là đề xuất của một cấp dưới chu đáo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...