3
Tôi tỉnh dậy, mà cũng có cảm giác như chưa tỉnh hẳn.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xung quanh.
Nhưng tôi chẳng thấy gì, không một chút ánh sáng, giơ tay lên cũng không thấy ngón nào.
Sao chẳng có ai ở đây?
Trong lòng tôi tràn ngập bất an.
Tôi loạng choạng bò dậy, mò mẫm tiến về phía trước.
Phía trước như có một bức tường, lại chẳng thể chạm vào gì.
Khi tôi nghĩ rằng phía trước không có gì, chân tôi lại vấp phải thứ gì đó.
Cuối cùng tôi cũng ra đến cửa, và nghe thấy tiếng của Chu Hoài Ngôn.
Tôi tựa lưng vào tường, cố gắng lần theo hướng phát ra âm thanh.
“Thẩm Gia, đừng khóc nữa, chỉ là gãy xương thôi, sao em lại giống Lâm Hiến, khóc nhiều thế.”
Thẩm Gia nức nở hét lên: “Mặt em bị sẹo lớn thế này, chân cũng gãy, sau này em không thể gả đi , cưới em đi!”
Tôi nghe thấy Chu Hoài Ngôn hạ giọng nhẹ nhàng: “Có gì to tát đâu, nếu em không gả , sẽ cưới em.
“Anh sẽ đưa em sang Mỹ phẫu thuật, đảm bảo chân và mặt của em sẽ hồi phục như trước.”
Thẩm Gia hỏi: “Thế còn , Lâm Hiến, thì sao?”
Tôi nghe Chu Hoài Ngôn trả lời hờ hững: “Anh sẽ gọi điện cho trai , để ấy chăm sóc ấy.”
Ngón tay tôi bấu chặt vào bức tường đến trắng bệch.
Không lâu sau, Chu Hoài Ngôn gọi điện cho trai mình - Chu Diên.
“Anh, có thể dùng danh nghĩa của em để chăm sóc Lâm Hiến không? Cô ấy bị mù rồi, chúng ta có giọng giống nhau, ấy sẽ không phát hiện ra đâu.
“Bây giờ em phải đưa Thẩm Gia ra nước ngoài phẫu thuật, biết mà, ấy chỉ có thể dựa vào em thôi.”
Tôi thở gấp.
Chu Hoài Ngôn bật loa ngoài.
Kể từ khi bị mù, tai tôi trở nên nhạy cảm hơn hẳn.
Đầu dây bên kia hình như đang trong một cuộc họp.
Sau một lúc lâu, vang lên giọng giống hệt Chu Hoài Ngôn, âm sắc cao cấp hơn.
Anh ấy : “Được.
“Nhưng đừng hối hận.”
Nghe câu trả lời chắc chắn, Chu Hoài Ngôn nhẹ: “Cảm ơn .”
Còn tôi, người tôi lảo đảo, ngón tay bấu chặt vào tường.
Môi tôi run rẩy, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Chu Hoài Ngôn ta…
Anh ta…
Làm sao ta biết tôi thích trai của ta!
Thật không ngờ lại có chuyện tốt như !
Đây là phúc báo sau bao năm bị Chu Hoài Ngôn hành hạ sao?
Trong lòng tôi rộn ràng phấn khích, tôi cẩn thận lần theo tường trở về phòng bệnh.
Đắp chăn lên người, tôi an tâm chờ đợi trai của Chu Hoài Ngôn - Chu Diên, đến đón mình.
Trong phòng bệnh của Thẩm Gia, ta hỏi Chu Hoài Ngôn: “Anh thực sự yên tâm giao của cho trai à?”
Chu Hoài Ngôn : “Anh trai và ấy đều là những người rất truyền thống, sẽ không gì quá đáng đâu.
“Anh hiểu rõ phẩm chất của họ nhất.”
Thẩm Gia ta“Xem ra cũng chẳng thích Lâm Hiến lắm nhỉ. Nếu Lâm Hiến phát hiện ra đó là trai , xem còn nổi không.”
“Ai không thích Lâm Hiến, chỉ muốn đưa em đi phẫu thuật trước thôi, khi nào quay lại sẽ bù đắp cho Lâm Hiến, ấy tính cách mềm mỏng, chỉ cần dỗ dành một chút là ổn thôi.”
Thẩm Gia trùm chăn, quay lưng lại, không thèm ta.
“Cứ chờ xem bị vả mặt đi.”
Bạn thấy sao?