Trở Thành Chị Dâu [...] – Chương 2

2

 

Về đến nhà, bố tôi phấn khởi rằng ông vừa thăng chức, từ phó giám đốc lên tổng giám đốc, lương tăng thêm cả trăm triệu.

 

Mẹ tôi vào phòng, ám chỉ rằng ông chủ Chu muốn tôi tiếp tục để ý đến Chu Hoài Ngôn, không để ta lêu lổng quá nhiều.

 

Rồi bà cho tôi thêm một triệu tiêu vặt mỗi tháng.

 

Sau đó, khi Chu Hoài Ngôn đến hỏi câu trả lời, tôi đã đồng ý.

 

Tôi nghĩ, mình cũng không thiệt gì.

 

Chu Hoài Ngôn từ cấp hai đến cấp ba luôn có mới, mỗi không kéo dài quá một tháng, tôi nghĩ chắc mình cũng sẽ sớm bị bỏ rơi thôi.

 

Hơn nữa, nhờ vào mối quan hệ với Chu Hoài Ngôn, gia đình tôi có thể nâng cao điều kiện kinh tế.

 

Tôi luôn chờ đợi để bị chia tay.

 

Nhưng không ngờ, chuyện đó kéo dài tận hai năm.

 

Sau này tôi mới biết, lần đó ta muốn ở bên tôi chỉ là để chọc tức Thẩm Gia.

 

Anh ta không hẳn là thích tôi, ít nhất là theo cảm nhận của tôi.

 

Anh ta không chia tay với tôi có lẽ vì tôi ngoan ngoãn, nghe lời, và bữa sáng tôi mang đến rất hợp khẩu vị ta.

 

Mối quan hệ giữa ta và Thẩm Gia luôn rất mập mờ, họ quá quen thuộc với nhau, từ khi sinh ra đã luôn cãi cọ và giỡn cho đến tận bây giờ.

 

Nhưng họ thường xuyên cãi nhau.

 

Anh ta sẽ khiến Thẩm Gia tức giận đến mức đau dạ dày, rồi bảo tôi giữa đêm mang thuốc đến ký túc xá cho ấy.

 

Khi họ hòa giải, ta lại bảo tôi mua bánh ở cổng trường mà Thẩm Gia thích.

 

Họ cứ chia tay rồi lại hòa.

 

Còn tôi, dường như chỉ là một phần trong trò chơi của họ.

 

Thẩm Gia thỉnh thoảng hay hỏi Chu Hoài Ngôn:

 

"Nếu em và Lâm Hiến cùng rơi xuống nước, sẽ cứu ai?"

 

Chu Hoài Ngôn vòng tay qua vai tôi, thản nhiên : "Tất nhiên là cứu rồi, cứu một nam tính gì chứ."

 

"Anh không cứu em sao? Anh c//hế//t chắc rồi!" 

 

Thẩm Gia tức giận đuổi theo đánh ta.

 

Còn tôi, chỉ lặng lẽ vào gương mặt nghiêng của Chu Hoài Ngôn, im lặng.

 

Anh ta bóp nhẹ má tôi, : "Sao thế, cảm rồi à?"

 

Tôi không gì.

 

Vì tôi biết, Chu Hoài Ngôn sẽ không chọn tôi.

 

Cảm giác đó nhanh chóng trở thành hiện thực.

 

Khi Thẩm Gia lái xe đưa tôi đi thực tập xã hội vào kỳ nghỉ hè, trời mưa tầm tã, cần gạt nước việc không ngừng.

 

Đột nhiên, ở ngã tư, một chiếc xe lao đến với tốc độ kinh hoàng.

 

Chiếc xe của Thẩm Gia bị đâm mạnh sang một bên.

 

Đầu tôi đập mạnh vào cửa sổ xe, đầu óc như bị đánh chuông, một cơn đau nhói ập đến.

 

Tai tôi ù đi, mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo, chỉ còn lại những mảng màu đen trắng lẫn lộn.

 

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác sợ hãi và bất an.

 

Mơ hồ, tôi thấy Chu Hoài Ngôn đang điên cuồng đập cửa kính xe.

 

Anh ta dùng hết sức kéo mở cánh cửa xe.

 

“Chu Hoài Ngôn…” Tôi thều thào gọi tên ta.

 

Nhưng Chu Hoài Ngôn lại lướt qua tôi, bế Thẩm Gia ra ngoài.

 

Thẩm Gia ôm chặt cổ Chu Hoài Ngôn, khóc nức nở, còn ta cúi đầu an ủi ta.

 

Chu Hoài Ngôn ôm Thẩm Gia mà không thèm liếc tôi lấy một lần.

 

Tôi cố gắng giữ cho tỉnh táo, khó khăn lắm mới có thể nhấc tay nắm lấy vạt áo của Chu Hoài Ngôn.

 

Lúc này ta mới quay lại tôi.

 

Anh ta với tôi:

 

“Lâm Hiến, xe cứu thương sẽ đến ngay thôi, em cố gắng chịu đựng thêm chút nữa. Xe của chỉ ngồi hai người, ấy bị thương nặng hơn em.”

 

Nói xong, ta bế Thẩm Gia rời đi.

 

Chỉ còn lại mình tôi trong xe.

 

Tôi bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có.

 

Ánh sáng trước mắt dần biến mất.

 

Ngay khi tôi sắp ngất đi.

 

Tôi rất muốn hét lên với bóng lưng Chu Hoài Ngôn đang bế Thẩm Gia:

 

“Thật ra tôi có thể nằm ở cốp xe mà!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...