11
Chu Hoài Ngôn hoàn toàn mất kiểm soát: "Anh biết rõ ấy là của tôi, là của em trai !"
Chu Diên bật lạnh, phản bác: "Thế còn cậu? Cậu biết rõ mình bị mù do tai nạn, vẫn ra nước ngoài với thanh mai của cậu. Cậu đã từng nghĩ ấy thực sự là của cậu chưa?"
Chu Hoài Ngôn yếu ớt đáp: "Anh à, từ nhỏ đến lớn em chưa từng tranh giành gì với , cái gì em cũng có thể từ bỏ, chỉ cần trả lại Lâm Hiến cho em."
Chu Diên nhẹ: "Chu Hoài Ngôn, cậu đã bao giờ tôn trọng Lâm Hiến chưa? Cậu có coi ấy là con người không? Cô ấy là món đồ mà cậu muốn vứt thì vứt, muốn lấy lại thì lấy sao?"
Chu Diên gõ nhẹ ngón tay xuống bàn: "Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn cậu có cái gì để tranh với tôi? Dù là công ty hay là Lâm Hiến, ai cũng dựa vào bản lĩnh của mình mà thôi."
Chu Hoài Ngôn tức giận hất đổ mọi thứ trên bàn việc của Chu Diên xuống đất.
"Lâm Hiến là người thích tôi! Chỉ cần tôi quay về, ấy sẽ lại trở về bên tôi."
"Cậu đúng là tự tin quá mức. Cậu nghĩ rằng sau khi bị vứt bỏ hết lần này đến lần khác, ấy sẽ trở lại bên cậu mà không chút hờn giận sao?"
So với sự bối rối của Chu Hoài Ngôn, Chu Diên vẫn giữ sự bình tĩnh và trưởng thành.
"Anh à, em đã rất tin tưởng !"
"A Diên?"
Tôi nghe thấy tiếng ồn lớn trong phòng việc của Chu Diên.
Khi mở cửa, tôi thấy Chu Hoài Ngôn đang định ra tay với Chu Diên.
Tôi biết chắc rằng Chu Hoài Ngôn không thể đánh thắng Chu Diên, tôi vẫn vội chạy đến trước mặt Chu Diên để bảo vệ .
Tôi trừng mắt Chu Hoài Ngôn, ta đánh người ở ngoài đã đành, mà còn muốn đánh cả trai mình.
"Lâm Hiến, nghe , không cố lừa dối em.
"Nếu biết trước rằng trai thích em, sẽ không bao giờ để ấy thay chăm sóc em!
"Anh đã phụ lòng em rồi.
"Bây giờ đã trở về, và biết mình đã sai. Tin nhắn chia tay em gửi, có thể coi như chưa từng thấy.
"Lâm Hiến, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé."
Tôi bối rối.
Tôi nghĩ rằng sau khi gửi tin nhắn chia tay, giữa tôi và Chu Hoài Ngôn đã kết thúc, bởi ta là người rất coi trọng thể diện.
Tôi không ngờ ta sẽ quay về tìm tôi.
"Em chưa bao giờ thích .
"Tại sao lại tức giận? Chẳng phải cũng chưa bao giờ thích em sao?"
Chu Hoài Ngôn lảo đảo.
"Không phải ... Anh thật sự thích em.
"Trong những ngày ở nước ngoài, càng chắc chắn rằng thích em. Anh thậm chí đã mua nhẫn."
Chu Hoài Ngôn vội vàng lấy chiếc nhẫn ra.
"Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ đính hôn. Lần này nghiêm túc!"
"Em ấy không đồng ý." Chu Diên ôm tôi vào lòng.
"Vợ tôi sắp có em bé rồi, cậu vẫn chưa chấp nhận sự thật sao?"
Tôi cúi đầu xuống bụng mình, gì mà có dấu hiệu mang thai?
Không đúng, mặt tôi đỏ bừng, tôi và ấy chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Tôi với Chu Hoài Ngôn: "Người em thích từ trước đến giờ luôn là trai . Giữa em và đã kết thúc rồi, nên sớm nhận ra cảm thật của mình và ở bên Thẩm Gia đi."
Chu Hoài Ngôn vẫn không từ bỏ: "Anh đã nhận ra rồi, thích em, không thích Thẩm Gia. Em có phải đang ghen nên mới như không?
"Anh hứa sau này sẽ giữ khoảng cách với Thẩm Gia, Lâm Hiến, cho thêm một cơ hội nữa có không?"
Nhưng tôi chỉ bình tĩnh ta rồi lắc đầu.
Lần đầu tiên tôi thấy Chu Hoài Ngôn trông thất thần đến .
Cuối cùng, Chu Diên gọi người lên mời Chu Hoài Ngôn ra ngoài.
Bạn thấy sao?