Tôi quay đầu lại, Lâm Nhân đang ngượng ngùng , còn Giang Lẫm thì đang đút trái cây cho ấy.
Trên TV, một bộ phim cổ trang cũ của Quỳnh Dao đang phát sóng.
Khi nam nữ chính tỏ , ánh mắt của Lâm Nhân và Giang Lẫm cũng đang giao nhau.
Những bức ảnh trong điện thoại khiến tâm trạng tôi trĩu nặng.
Đôi mắt Giang Lẫm sáng rực, hai má Lâm Nhân ửng hồng.
Tôi không biết dùng từ gì để diễn tả cơn phẫn nộ trong lòng.
Người thân từ nhỏ của tôi…
Không biết từ bao giờ, đã trở thành một quả táo thối rữa.
Bình thường, họ che giấu tất cả, không để lộ sự mục ruỗng trước mặt tôi.
Nhưng đối với người khác, đối với Lâm Nhân, sự ngạo mạn và độc ác trong họ lại dần bộc lộ từng chút một.
Giang Lẫm thật sự không hiểu thế nào là thiện ác sao?
Thật sự nghĩ rằng mình đang thực thi công lý sao?
Không.
Cậu ta chỉ thấy rằng Lâm Nhân dễ batnat mà thôi.
Tôi kéo mạnh Lâm Nhân, dẫn ấy vào phòng mình.
Cô ấy chằm chằm vào những tấm ảnh chụp màn hình trên tay tôi đến nỗi ch*t lặng.
Trong album còn nhiều ảnh khác nữa.
Những đoạn hội thoại đầy nhơ nhuốc đó, từng chút một dập tắt ánh sáng trong mắt Lâm Ân.
Đây gần như là một cuộc săn lùng đầy căm ghét của cả lớp dành cho ấy.
Những câu chữ tràn ngập sự ghê tởm và phán xét khiến người ta khó mà có thể tin đó lại là là lời của một nhóm học sinh ưu tú, những “đứa trẻ ngoan” trong mắt thầy , những kẻ tự cho mình là chính nghĩa.
Lâm Ân đã hoàn toàn suy sụp.
Cô ấy ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy.
Bên ngoài, Giang Lẫm vẫn đang gõ cửa.
“Diêm Dã, hai người đang gì ?”
“Mẹ tôi gọi, bảo tôi về nhà một lát. Một lúc nữa tôi sẽ đưa Lâm Nhân về.”
Tôi cố nén cảm , trầm giọng : “Không cần đâu. Tôi sẽ đưa ấy về. Tôi có chuyện riêng cần với ấy.”
11
Cánh cửa phòng khách khép lại.
Trong căn nhà lúc này chỉ còn lại tôi và Lâm Nhân.
Lâm Nhân ngồi sụp xuống đất, từng tiếng nức nở khe khẽ vang lên.
Cô ấy ngước đôi mắt đẫm nước lên tôi:
“Tiểu Dã, cậu cũng ghét mình sao?”
“Ghét sự giả tạo của mình, chán ghét những lời dối, cảm thấy mình chỉ là một con hề đáng thương và thảm .”
Tôi lắc đầu, đưa cho ấy một chiếc khăn tay.
“Từ hôm nay, đừng tin cậu ta nữa.”
“Đừng coi sự thương rỉ ra từ kẽ tay người khác là chiếc phao cứu sinh của cậu.”
“Chúng ta cũng có thể phản kháng lại họ.”
Lâm Nhân ôm chặt lấy tôi, nước mắt thấm ướt vai áo tôi.
Cô ấy bật khóc, tiếng nức nở ngày càng lớn hơn: “Mình chỉ hy vọng người khác đừng coi thường mình mà thôi.”
Cô ấy dùng những lời dối vô để quấn quanh mình như những sợi dây leo, tự tạo nên một chiếc kén kiên cố để che giấu bản thân.
Đôi khi, lời dối cũng giống như những chiếc gai nhọn trên lưng nhím, chỉ có thể dựa vào đó để bảo vệ chính mình.
Vậy mà những kẻ kia lại thích thú nhổ từng chiếc gai đó đi, ép ấy phơi bày bản thân dưới ánh sáng, rồi đứng trên đỉnh cao đạo đức để chỉ trích ấy vì đã dối, dù cho ấy đã thương tích đầy mình.
Những người tự xưng là “ học” đó lại trở thành những kẻ phán xét công lý, dùng sự ác ý trong lòng để hợp lý hóa hành của mình, rồi cùng nhau tấn công một người duy nhất.
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng ấy:
“Lâm Nhân, dũng cảm đối mặt với sự ghét bỏ không phải ai cũng , tôi nghĩ, chúng ta có thể cùng nhau.”
Tối hôm đó, ấy ở lại nhà tôi dùng bữa.
Mẹ tôi chỉ thuận miệng hỏi thăm về gia đình ấy.
Lâm Nhân hơi khựng lại, rồi vẫn mỉm trả lời: “Bố mẹ cháu đã qua đời, cháu sống với bà nội.”
Mẹ tôi không hỏi thêm, chỉ nhẹ giọng cảm thán:
“Vậy thì bà nội cháu hẳn là một người rất tuyệt vời, có thể nuôi dạy cháu tốt đến như .”
“Lát nữa, dì sẽ lái xe đưa cháu về. Chú cháu hay đi công tác xa, khi nào về, nhất định phải đến nhà chơi nhé.”
Lâm Nhân có chút bối rối, vẫn khẽ gật đầu.
Chiếc xe dừng lại trước khu chung cư nhà ấy.
Dãy hành lang cũ kỹ với những bóng đèn hỏng, phủ xuống một màn đêm dày đặc.
Mẹ tôi xuống xe, chủ đưa ấy về tận cửa.
Khi ấy, bà nội Lâm Nhân đã đứng chờ sẵn ở lối vào cầu thang.
Hai người họ trò chuyện vài câu.
Bà nội Lâm Nhân mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Con bé này chưa bao giờ đưa học về nhà cả… Phải cảm ơn cháu nhà chị, chịu với con bé.”
Lâm Nhân thoáng vẻ bất an.
“Bà ơi, đừng nữa, mình vào nhà thôi.”
Bà nội do dự một lát, rồi ngập ngừng lên tiếng:
“Hay là vào nhà uống chén trà đi, phiền hai người đưa con bé về tận đây rồi.”
Lâm Nhân thoáng cứng đờ, giữa hai hàng chân mày lộ ra chút không tự nhiên.
Nhưng mẹ tôi chỉ , gật đầu đáp:
“Được chứ.”
12
Bà nội Lâm đi pha trà.
Lâm Nhân có chút ngượng ngùng: “Dì ơi, thật ngại quá, nhà cháu khá cũ kỹ, lại còn phải leo lên cầu thang tối tăm nữa.”
Mẹ tôi ngẩn người một chút, rồi dịu dàng : “Cháu vẫn còn nhỏ, cháu cũng sẽ không sống ở đây mãi. Dì tin rằng sau này, cháu nhất định sẽ sống trong ngôi nhà mà mình thích.”
Sự lúng túng trên mặt Lâm Nhân dần dần tan đi.
Trên đường về, mẹ tôi đột nhiên lên tiếng: “Lâm Nhân là một bé ngoan. Con tuổi dậy thì rất nhạy cảm, nếu con thật sự coi con bé là , thì hãy tốt với nhau.”
Bà ngừng lại một chút rồi tiếp lời: “Mẹ của Giang Lẫm đã nhắc chuyện Giang Lẫm và Cố Mộ Chu cá cược với nhau về Lâm Nhân. Nghe qua thì cứ như một trò , mẹ cảm thấy gia đình họ có vấn đề, nên sau này sẽ không mời Giang Lẫm đến nhà nữa.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Mẹ và dì Giang là lâu năm mà…”
Bạn thấy sao?