Trở Thành Anh Hùng [...] – Chương 2

Chương 2

“Diêm Dã, hai ngày nữa cậu có thể đi dạo phố với mình không?”

“Diêm Dã, mì sợi bà mình ngon lắm đấy.”

Tôi đau đến mức không thể đứng thẳng, đợi mãi đến khi người cuối cùng trong lớp rời đi.

Lúc này, Lâm Nhân mới lôi ra một gói băng vệ sinh màu hồng từ trong cặp.

“Mình đi với cậu đến nhà vệ sinh nhé, rồi đưa cậu về nhà luôn.”

Cô ấy buộc chiếc áo khoác quanh eo tôi một cách tự nhiên, rồi thành thạo đeo cặp lên lưng, nắm lấy tay tôi, cùng bước ra khỏi lớp.

Ánh hoàng hôn nhuộm vàng khuôn mặt Lâm Nhân, khiến những sợi lông tơ mảnh khảnh và vài đốm tàn nhang nhỏ trên làn da trắng sứ càng thêm nổi bật.

Hành lang lát gạch phản chiếu ánh nắng, tạo thành những vệt sáng loang lổ.

Cô ấy cứ thế nắm tay tôi, bước đi trên những vệt sáng đó, lòng tôi bất giác mềm lại.

Trong đầu tôi vang lên một giọng : “Ch*t tiệt, này, ngọt ngào đến đáng ghét.”

Lâm Nhân chở tôi về trên chiếc xe đạp.

Trên đường, không ít người ngoái ấy.

Gió luồn qua lớp đồng phục rộng thùng thình, vô vẽ nên đường cong mảnh mai của một thiếu nữ.

Bộ đồng phục trông bình thường, mà khi ấy mặc lên lại trở nên đặc biệt đẹp mắt.

Không kiềm chế , tôi buột miệng : “Lâm Nhân, sau này đừng khoe khoang cuộc sống của cậu với đám trong lớp nữa.”

Đúng lúc này, một tiếng còi xe vang lên.

Cô ấy hỏi lại: “Diêm Dã, cậu gì cơ?”

“Không có gì, cảm ơn cậu, Lâm Nhân.”

Trước cổng khu chung cư nhà tôi, ấy dừng xe thả tôi xuống, rồi nhanh chóng đạp đi.

Đúng lúc đó, Giang Lẫm và Cố Mộ Chu thấy.

“Ơ kìa, chẳng phải đó là ‘chị đại phông bạt’ nổi tiếng trong khối à?”

“Diêm Dã, sao cậu lại dính với ta thế? Cẩn thận không lại bị lây bệnh ‘thích khoe của’ đấy!”

Hai người bọn họ , theo tôi lên lầu.

Phải, chúng tôi là từ thuở nhỏ.

Lớn lên cùng nhau, từng chơi đến mức chạy loanh quanh nhà mà không mặc gì.

Và nếu không có gì bất ngờ, hôm nay họ lại đến nhà tôi ăn chực.

3

Vừa bước chân vào nhà, tôi lập tức chạy vội vào phòng lấy một chiếc quần sạch để thay, rồi trốn ngay vào nhà vệ sinh.

Mẹ đang bận rộn trong bếp nấu ăn.

Giang Lẫm và Cố Mộ Chu thì ngồi ngoài phòng khách xem TV.

Thấy tôi bước ra từ nhà vệ sinh, hai người chỉ liếc nhau rồi .

Dù chẳng gì, cả hai vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Mẹ mở cửa bếp, vọng ra: “Ba đứa rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi. Ba mẹ của Tiểu Lẫm và Chu Tử đều đi công tác hết rồi, mấy ngày tới hai đứa cứ ăn ở nhà dì nhé.”

Cố Mộ Chu lập tức bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, lễ phép : “Dì ơi, Tiểu Dã đau bụng đó, dì pha cho cậu ấy một cốc trà gừng đường đỏ đi ạ.”

Mẹ tôi còn khen cậu ta: “Mục Châu đúng là ngoan quá đi.”

Cậu ta cầm cốc trà gừng, nhướng mày tôi:

“Diêm Dã, dì cả của cậu… lại ghé thăm à? Sao con mấy người các cậu nhiều bà con thế, tháng nào cũng tới một lần.”

Nói xong, cậu ta và Giang Lẫm lên .

Tôi ghét kiểu cợt này. Mỗi lần tôi khó chịu ra mặt, Cố Mộ Chu lại vờ như vô tội: “Tiểu Dã, sao cậu không biết ?”

Lần này, tôi lờ cậu ta đi.

Bỗng dưng, Cố Mộ Chu lại lên tiếng: “A Lẫm, cá cược không?”

“Cược gì?”

“Cược xem cậu có thể theo đuổi Lâm Nhân không. Nếu cậu cưa đổ Lâm Nhân, rồi vạch trần bộ mặt giả tạo đó của ta ngay tại buổi chào cờ, thì cậu thắng.”

Giang Lẫm lập tức bị kích thích: “Ồ? Nếu thắng thì có thưởng gì không?”

“Tặng cậu đôi giày bóng rổ hàng hiệu mà cậu thích, cộng thêm một bữa ăn ở nhà hàng Tân Vinh Ký, thế nào?”

“Chốt kèo!”

4

“Diêm Dã, cậu thấy liệu Giang Lẫm có thắng không?”

Tôi khẽ khẩy: “Nhàm chán.”

“Ê ê ê, Diêm Dã, cậu sẽ không thông đồng với bàn bên của cậu để báo tin cho ta đấy chứ?”

Tôi đóng cửa lại, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Giang Lẫm và Cố Mộ Chu đã nhờ mấy cậu trong lớp hay chơi bóng rổ chung để lén vào cái nhóm chat không có Lâm Nhân kia.

Bọn họ công khai vụ cá cược trong đó, muốn tất cả mọi người đều biết chuyện, thậm chí còn tạo cả một cuộc bình chọn thắng thua.

“Giang Lẫm theo đuổi Lâm Nhân á? Cái nàng nhà quê thích giả thiên kim tiểu thư kia mà cậu ấy để mắt đến, chắc phải vui tới mức tối đó dâng cả người luôn quá!”

“Nhưng mà Giang thiếu gia cũng phải bỏ ra ít tiền đấy nhé, dù gì Lâm Nhân cũng là ‘đại tiểu thư’ sống trong ‘biệt thự độc lập’, có ‘bảo mẫu phục vụ’ cơ mà!”

Trong nhóm chat, những lời chế nhạo về Lâm Nhân dày đặc đến đáng sợ.

Nhưng ấy cũng chỉ là đang cố gắng che giấu sự thật về cuộc sống của mình thôi, đâu có tổn đến ai.

Ấy mà chẳng hiểu sao, ấy lại trở thành nơi để tất cả trút giận.

Ai cũng có thể mắng ấy vài câu, dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để phán xét một người mà họ còn chưa chuyện mấy câu.

Rồi sau đó, lại tiếp tục đóng vai học sinh gương mẫu, vác về danh hiệu “tập thể tiến bộ”: “học sinh ba tốt”.

Nếu là tôi của trước đây, tôi sẽ chẳng thèm quan tâm.

Nhưng hôm nay, tôi nhận ra rằng…

Lâm Nhân không phải người xấu.

Cô ấy vốn dĩ không đáng để bị xét xử như .

5

Suốt mấy ngày liền, Lâm Nhân luôn là tiêu điểm của những ánh mắt giễu cợt.

Chỗ ngồi của ấy gần cửa sổ, Giang Lẫm thỉnh thoảng đi ngang qua, đôi khi lại lén liếc vài lần.

Lập tức, cả lớp rộ lên những tiếng trêu chọc ác ý.

Nhưng trên gương mặt Lâm Nhân, không có vẻ ngượng ngùng, chỉ có sợ hãi và khó chịu.

Trong trường, Giang Lẫm từ lâu đã mang danh là một kẻ ngông nghênh, một đại ca học đường đúng nghĩa.

Bị cậu ta để mắt đến, thì có bao giờ là chuyện tốt?

Dưới gầm bàn, Lâm Nhân khẽ nắm lấy tay tôi, giọng nghẹn ngào: “Diêm Dã, mình sợ lắm.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...