Lý Dĩnh từng với Cố Mộ Chu:
“Tớ chỉ muốn xem thử một người lúc nào cũng giả vờ hoàn hảo như ta, khi bị vạch trần bộ mặt dối trá thì còn có thể giữ vẻ thản nhiên như không hay không.”
Khi đó, tôi và Diêm Dã vẫn chưa tuyệt giao.
Giọng Diêm Dã đầy châm chọc: “Lý Dĩnh, hôm đó trong hội thao, cậu bị ngã, cậu muốn ai đưa cậu đến phòng y tế? Là nam sinh nào đó à? Hay là Cố Mộ Chu?”
“Vì Lâm Nhân là người đã cứu cậu, nên cậu cảm thấy ấy đã cướp mất khoảnh khắc đặc biệt của cậu, đúng không?”
“Chúng ta đều là con , ai cũng hiểu lòng dạ phụ nữ cả. Cậu giả vờ kết thân với Lâm Nhân, rồi lại loan truyền bí mật của ấy khắp nơi, cậu thấy như là đúng à?”
Lý Dĩnh đỏ mặt, phản bác: “Nhưng ta dối, lừa chúng ta là sai!”
Diêm Dã chẳng buồn tranh luận nữa, ấy bỏ đi.
Sau khi Lý Dĩnh rời đi, Cố Mộ Chu mới : “Tôi và Lý Dĩnh khá thân, hay trò chuyện cùng nhau, chắc ấy có hơi thích tôi.”
“Hôm hội thao đó, tôi đứng ngay vạch đích, có lẽ ấy muốn tôi là người đỡ ấy dậy rồi đưa đến phòng y tế.”
Ánh mắt cậu ta vẫn về phía Diêm Dã trong lớp học.
Tôi không hỏi tiếp.
Tôi chỉ thấy Lâm Nhân đang ngồi cạnh Diêm Dã, gương mặt đỏ bừng như một quả táo chín.
Vì thế, khi Cố Mộ Chu đề nghị vụ cá cược kia, tôi lập tức đồng ý.
Bằng cách đó, tôi có thể tiếp cận Lâm Nhân mà không khiến người khác bàn tán, cũng không tôi mất mặt.
Tôi thừa nhận, tôi đã sớm ý đến này.
Cô ấy sống giữa những lời chửi rủa và ánh mắt khinh miệt của mọi người, vẫn ngẩng cao đầu.
Nhưng không ngờ rằng, Lâm Nhân lại nhanh chóng thật với tôi và Diêm Dã.
Cô ấy thẳng thắn tiết lộ tất cả.
Nhưng tôi vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận.
“Cô ấy là một kẻ dối, chẳng phải sao?”
Diêm Dã tôi: “Chuyện đó quan trọng đến thế à?”
Tôi lạnh lùng đáp: “Diêm Dã, cậu thực sự muốn với ta sao?”
Câu hỏi ấy không chỉ dành cho Diêm Dã, mà còn cho chính tôi.
Sau đó, mọi chuyện dần vượt khỏi tầm kiểm soát.
Khi mẹ tôi biết chuyện, bà còn giỡn với mẹ của Diêm Dã.
Bà ấy nghĩ đó chỉ là trò trẻ con.
Nhưng mẹ của Diêm Dã lại rằng: “Đây không khác nào là đang ép ch*t một .”
Mẹ tôi không để tâm.
Bà ấy tin rằng mẹ của Diêm Dã sẽ không tuyệt giao với bà ấy chỉ vì một xa lạ.
Dù sao, họ cũng có kéo dài hơn mười năm.
Nhưng mẹ của Diêm Dã đã thể hiện rõ ranh giới của mình.
Mẹ tôi lại : “Đáng để thế sao?”
Đúng , có đáng không?
Sau đó, Lâm Nhân không còn đối xử với tôi như trước nữa.
Tôi bắt đầu hoảng sợ.
Hay đúng hơn, tôi bắt đầu lo lắng.
Vào một buổi sáng thứ Hai mà tôi sẽ không bao giờ quên, tôi cầm bài phát biểu mà Cố Mộ Chu và Lý Dĩnh đã viết sẵn, bước lên sân khấu.
Tôi không muốn đọc tiếp.
Tôi muốn xin lỗi ấy.
Nhưng Diêm Dã đã đẩy tôi ra.
Cô ấy chỉ mới đọc vài chữ, rồi lập tức xé nát bài phát biểu, ném xuống đất.
Cô ấy chất vấn tất cả học.
Cô ấy đưa micro cho từng người một, những người từng bảo vệ ấy, cũng bảo vệ cả Lâm Nhân.
Tôi đứng ở góc sân khấu, thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì hôm nay tôi không để lại một vết sẹo suốt đời cho Lâm Nhân.
Cuộc đời ấy sẽ không vì thế mà trượt dốc không phanh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi cũng hiểu, Lâm Nhân sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa.
Khi nghe tin ấy chuyển trường, tôi hoảng loạn.
Cố Mộ Chu ở bên cạnh vẫn giễu cợt: “Giang Lẫm, cậu thực sự thích một kẻ dối à?”
Tôi nghiến răng: “Cố Mộ Chu, sao cậu có thể độc ác đến ?”
Cậu ta chớp mắt, nhạt:
“Giang Lẫm, đừng giả vờ vô tội.”
“Cậu nghĩ chỉ vì cậu lòng, thì cậu có thể thoát khỏi trách nhiệm sao?”
“Cậu và tôi đều như nhau, đều chẳng vô tội.”
“Diêm Dã sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa, cũng giống như Lâm Nhân sẽ không bao giờ để ý đến cậu.”
Kỳ thi đại học kết thúc, chúng tôi mỗi người một ngả.
Tôi chưa từng gặp lại Cố Mộ Chu và Diêm Dã.
Chỉ là, có một ngày, Cố Mộ Chu say rượu và gửi cho tôi một tin nhắn thoại.
Trong giọng khàn đặc của cậu ta có cả tiếng nức nở: “A Lẫm, tôi sai rồi.”
“Tôi sai rồi.”
“Tôi chỉ muốn Diêm Dã ý đến mình, nên mới những chuyện tồi tệ như .”
Trước khi cúp máy, tôi chỉ một câu: “Người cậu nên xin lỗi, không phải là tôi.”
Trước khi đi du học, tôi đã lấy hết dũng khí để gặp Lâm Nhân một lần.
Cô ấy đã thay đổi.
Càng rực rỡ hơn trước.
Cô ấy : “Lâm Nhân của tuổi 20 sẽ không còn dối như Lâm Nhân của tuổi 16 nữa.”
“Lớn lên rồi mới hiểu, những chuyện đó chẳng là gì cả.”
“Nhưng nếu không có Diêm Dã và những người khác bảo vệ, Lâm Nhân của tuổi 16 sẽ mãi mắc kẹt trong năm 16 tuổi.”
“Vậy Lâm Nhân của tuổi 20, có thể tha thứ cho Giang Lẫm của tuổi 16 không?”
Cô ấy tôi, mỉm :
“Giang Lẫm, lần đầu tiên cậu xuất hiện như một người hùng cứu mỹ nhân, tôi đã từng nghĩ…”
“Có lẽ ông trời đã nghe thấy điều ước của tôi, và ban tặng cho tôi một vị hùng thực sự.”
“Nhưng sau này tôi mới hiểu…”
“Chỉ có tôi mới có thể trở thành hùng của chính mình.”
Tôi đứng đó, ấy thanh toán rồi rời đi.
Trái tim tôi chìm dần, chìm mãi xuống đáy vực.
Thực tế không có chuyện “truy thê hỏa táng tràng”
Chỉ có sự không cam tâm.
Huống hồ, chúng tôi thậm chí còn chưa từng nhau.
Tôi sẽ mãi mãi hối hận.
Tôi cũng sẽ mãi nhắc nhở bản thân về sự đê hèn của chính mình.
Tôi sẽ sống một cuộc đời trông có vẻ đoan chính, thực chất chỉ là đang che đậy bản chất thật.
Ký ức không thể bị xóa bỏ.
Nó chỉ có thể gi*t ch*t con người cũ của tôi.
Và tôi đáng bị như .
– Hết –
💖👋 Bộ này cũng hay nè:
Dưới video ngắn tôi đăng, có một tag trai mình vào xem.
[Mọi người tránh ra, chồng tôi thích kiểu này, để ấy xem trước!]
Tôi nhấp vào ảnh đại diện của ta, lập tức sững người.
… Là người từng batnat tôi thời cấp ba.
Dù ta có hóa thành tro, tôi vẫn nhận ra gương mặt này.
Cả đêm tôi không ngủ, lướt hết tất cả video của ta, rồi mở trang cá nhân của trai ta.
Sau đó gửi một tin nhắn riêng.
[Anh có đó không?]
🌹 “Ánh Ban Mai Sau Cùng” trong nhà tui nhennnn
Bạn thấy sao?