Trở Thành Anh Hùng [...] – Chương 12

Chương 12

Giáo viên không thể tin nổi những học sinh gương mẫu, thành tích xuất sắc, lại có thể hành xử như .

Ngay cả những nạn nhân cũng rơi vào hoài nghi, vì mỗi ngày đều bị lập, bị công kích bằng lời .

Chỉ vì một lời dối không hề tổn thương ai, cũng đáng bị ghét bỏ, bị lập sao?

Chỉ vì học giỏi hơn, không nể mặt những người vốn đứng đầu, cũng đáng bị ghét bỏ, bị lập sao?

Chỉ vì nghèo khó, xuất thân thôn dã, tầm hạn hẹp, cũng đáng bị ghét bỏ, bị lập sao?

Lý Dĩnh và Ninh Linh luôn tìm cách tạo ra sự đối lập, chỉ để tìm kiếm sự thừa nhận từ những kẻ cùng phe.

Cả buổi sáng, hai người họ ngồi trong lớp mà khóc.

Tôi đi ngang qua, cố cất cao giọng:

“Đáng đời. Tôi khuyên mọi người nên mở to mắt mà , đừng để bị cuốn vào những trò săn mồi tập thể vô nghĩa. Chẳng qua là lần này, lửa chưa bén đến người các cậu thôi.”

Lý Dĩnh nghiến răng, ánh mắt tràn đầy căm hận tôi:

“Diêm Dã, cậu mới là kẻ có tam quan lệch lạc! Chính cậu và La Miêu Miêu đã hủy hoại tôi!”

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Nhân, chậm rãi đáp:

“Lý Dĩnh, hóa ra cậu cũng biết khóc à? Giờ đây, có rất nhiều người ghét cậu. Ai cũng biết một lớp phó đạo mạo như cậu, sau lưng lại có thể thốt ra những lời ác độc như thế. Trước đây cậu đã Lâm Nhân bằng ánh mắt thế nào, thì bây giờ cũng sẽ có người cậu y như . Chúc cậu may mắn.”

Bọn họ chưa từng dối sao?

Tất nhiên là có.

Vậy tại sao chỉ có Lâm Nhân bị nhắm đến?

Bởi vì trong mắt họ, Lâm Nhân là kẻ yếu. Là người mà dù có bị tổn thương cũng chẳng ai bênh vực.

Bà của Lâm Nhân, một người già cả rồi, liệu có thể nên chuyện gì?

Tại sao những nạn nhân khác lại không lên tiếng chỉ trích họ?

Vì sự bào mòn dai dẳng như mưa dầm thấm đất.

Vì chẳng có người lớn nào chịu tin rằng, những học sinh xuất sắc, điểm số hoàn hảo, lại có thể che giấu sự độc ác tận xương tủy như thế.

21

Tan học, Lâm Nhân tựa vào cửa sổ.

Một vài cùng lớp bước đến xin lỗi ấy.

Sự a dua mù quáng đôi khi là cách để tránh bị lập, nên có người đã lựa chọn hùa theo.

Những lời “xin lỗi” nối tiếp nhau, không thể đổi lại một câu “không sao đâu”.

Lâm Nhân bình thản :

“Mình không trách các cậu, mình cũng sẽ không tha thứ.”

Giang Lẫm đỏ mắt, lén ấy từ ngoài cửa sổ.

Cố Mộ Chu thì mặt mày u ám, kéo tôi ra ngoài.

Cậu ta lớn tiếng chất vấn: “Cậu bị điên rồi à?”

“Chúng ta cùng nhau lớn lên từ bé, sao cậu lại đối xử với tôi như ?”

Tôi mạnh mẽ đẩy cậu ta ra, lạnh lùng đáp: “Cố Mộ Chu, nếu Giang Lẫm đáng ghét, thì cậu còn đáng ghét hơn. Cậu chẳng khác gì những kẻ đứng sau giật dây, chỉ mong thiên hạ đại loạn.”

“Cố Mộ Chu, việc từng với cậu… khiến tôi buồn nôn.”

Chiều hôm ấy, ánh hoàng hôn phủ xuống con đường về nhà.

Tôi, La Miêu Miêu và Lâm Nhân cùng nhau dắt xe đạp, đi trên con đường rợp bóng cây.

Đột nhiên, Giang Lẫm lao ra, chặn trước mặt Lâm Nhân.

“Lâm Nhân, sáng nay tôi đã không đọc bài phát biểu đó.”

“Cậu đừng mặc kệ tôi, đừng chuyển trường, không?”

“Chúng ta đã từng hẹn nhau thi vào cùng một trường đại học, cậu quên rồi sao?”

Lâm Nhân lặng lẽ đẩy xe lướt qua cậu ta, coi như người xa lạ.

Giang Lẫm vội túm lấy xe , tha thiết :

“Lâm Nhân, tin tôi đi.”

Cô ấy chỉ mỉm nhạt: “Giang Lẫm, bây giờ ngay cả chuyện với cậu, tôi cũng thấy ghê tởm. Mỗi một câu cậu trong nhóm chat đó, đều khiến tôi càng thêm buồn nôn. Cậu có biết nó đáng sợ đến mức nào không?”

“Vậy nên tôi đã dối cậu. Những ngày qua, cậu diễn trò vụng về, còn kéo tôi đứng dưới trăng thề thốt cùng thi vào một trường đại học, từng giây từng phút tôi đều thấy ghê tởm.”

Ba chúng tôi rời khỏi cổng trường.

Quả thật, hôm nay cũng chỉ là một ngày thứ Hai bình thường như bao ngày khác.

Sau này, Lâm Nhân chuyển đến trường Trung học số Hai của thành phố.

Bạn học ở đó thân thiện, hòa đồng.

Cô ấy không còn phải dối về gia cảnh của mình nữa.

Tất nhiên, cũng không cần thiết phải kể hết mọi chuyện cho người khác nghe.

Tôi, Lâm Nhân và La Miêu Miêu hẹn nhau thi vào cùng một thành phố.

Năm lớp 12, La Miêu Miêu bận rộn với việc giành suất tuyển thẳng nhờ các cuộc thi.

Tôi tập trung từng chút một nâng cao điểm số.

Tôi và Lâm Nhân vẫn thường xuyên ôn bài cùng nhau, trò chuyện về những tin tức trong trường.

Sau kỳ thi đại học, cuối cùng chúng tôi cũng có thể thả lỏng hoàn toàn.

Lâm Nhân và La Miêu Miêu nằm trên giường tôi, vừa ăn kem vừa tận hưởng kỳ nghỉ.

Tôi bỗng :

“Giang Lẫm hỏi tôi là cậu định thi vào trường nào.”

Lâm Nhân hơi nhíu mày:

“Cậu không bán đứng mình đấy chứ? Mình không muốn dính dáng gì đến cậu ta dù chỉ một chút.”

La Miêu Miêu đang cầm điện thoại, xem một bộ truyện ngôn theo motif “truy thê hỏa táng tràng” mới ra.

Cô ấy vừa vừa ăn kem:

“Giang Lẫm cũng học theo trò truy thê hỏa táng tràng à?”

Lâm Nhân chán ghét tác nôn khan:

“Ai là vợ cậu ta chứ? Ghê tởm!”

Hôm nhận giấy báo nhập học, chúng tôi cùng đến trường báo danh.

Lâm Nhân đi cùng tôi và La Miêu Miêu.

Thành tích thi đại học của ấy rất tốt, đã sớm nhận giấy báo trúng tuyển.

Khi Ninh Linh và Lý Dĩnh trông thấy Lâm Nhân, cả hai đều chột dạ cúi đầu.

Chúng tôi lại một lần nữa bước đi trên con đường rợp bóng cây ở trường Trung học Thanh Trung.

Gió nhẹ mơn man, ánh nắng dịu dàng không gay gắt.

Ba tấm giấy báo nhập học cùng một thành phố sẽ là khởi đầu mới cho chúng tôi.

Lần này, chúng tôi đã có đủ dũng khí để chấp nhận việc bị ghét bỏ, đủ bản lĩnh để đối diện với gia đình mình một cách thản nhiên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...