Trở Thành Anh Hùng [...] – Chương 1

Chương 1

[FULL] Trở Thành Anh Hùng Của Chính Mình

Tác giả: Mảnh trăng Trường An

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Lâm Nhân rất thích khoe khoang là mình giàu có.

Mùa đông, ấy đăng ảnh chơi tuyết ở Úc lại quên mất rằng mùa ở Nam Bán Cầu và Bắc Bán Cầu trái ngược nhau.

Sau khi bị vạch trần, ấy lại chuyển sang khoe trang sức đắt tiền và giày hiệu, cuối cùng bị phát hiện những bức ảnh đó đều là ảnh đánh cắp từ các bài đánh giá trên Taobao.

Cô ấy khoe khoang rằng mình sống trong biệt thự riêng, thực tế lại ở trong khu chung cư cũ kỹ, tồi tàn nhất thành phố.

Lâu dần, mọi người đều chán ghét Lâm Nhân, xa lánh ấy và đặt cho ấy biệt danh “ nàng phông bạt”.

Trùm trường và nam thần đặt cược với nhau: nếu trùm trường có thể theo đuổi Lâm Nhân, cậu ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ấy ngay trong buổi chào cờ toàn trường.

Ban đầu, tôi không định quan tâm đến chuyện này. Nhưng vào ngày tôi quên mang băng vệ sinh, Lâm Nhân đã lặng lẽ đưa cho tôi một cái.

Khoảnh khắc đó, tôi chợt nghĩ rằng ấy cũng là một người rất tốt.

1

Đầu hạ, Giang Thành đã bắt đầu oi bức.

Chiếc quạt trần trên nóc phòng học quay hết công suất, phát ra những tiếng cọt kẹt đều đều của máy móc cũ kỹ.

Giờ ra chơi, ai nấy đều tranh thủ chợp mắt.

Mấy nam sinh nghịch ngợm nhảy nhót ngoài hành lang chật chội, thỉnh thoảng va phải góc bàn.

Những người bị đánh thức lườm một cái, rồi lại tiếp tục gà gật.

Dù cửa sổ đã mở để thông gió, trong lớp vẫn váng vất một thứ mùi khó chịu, mùi snack cay trộn lẫn với mùi mồ hôi của đám con trai sau trận bóng rổ, khiến người ta ngột ngạt đến bực bội.

Năm nay, cơn buồn ngủ ngày hè dường như đến sớm hơn hẳn.

Không khí hầm hập, ai cũng có vẻ cáu kỉnh, khó chịu.

Trên bàn nhiều học, cục sạc dự phòng vẫn cắm vào những chiếc quạt mini, cũng chẳng thể xua bớt cái nóng oi nồng.

Tóc ai cũng bết dính vào hai bên thái dương.

Giữa sự ồn ào của giờ ra chơi, hoa khôi của lớp, Lâm Nhân, lại bắt đầu khoe khoang về món đồ mới của mình.

Cô ấy mở album trên điện thoại, khoe với mấy người thân những chiếc túi hàng hiệu xếp ngay ngắn, những món trang sức đắt tiền và những hộp nước hoa với logo thương hiệu rõ ràng.

“Ba mẹ mình mua hết đó.”

“Họ đang công tác ở nước ngoài, trong biệt thự nhà mình chỉ có mình và dì giúp việc thôi. Dù giàu có, mình vẫn rất đơn.”

Cô ấy ngẩng cao đầu, vươn chiếc cổ dài, trông hệt như một con thiên nga kiêu hãnh.

Điện thoại trong cặp tôi không ngừng rung lên.

Mở ra xem, hóa ra là tin nhắn từ group chat của lớp, một group không có Lâm Nhân.

Tên nhóm là [Bàn luận về khả năng siêu cấp phông bạt của “chị đại”].

Lướt qua những tin nhắn trong nhóm, tôi nhận ra hầu hết học đều đang cúi xuống chằm chằm vào màn hình điện thoại, từng câu từng chữ tràn ngập sự giễu cợt.

“Con nhỏ này, cứ đến giờ ra chơi là lại diễn.”

“Nhớ năm ngoái không? Nghỉ đông nó khoe ảnh chơi tuyết ở Úc, quên luôn Nam Bắc bán cầu ngược mùa, xỉu!”

“Chuẩn! Còn bày đặt mình ở biệt thự, có giúp việc riêng, ai ngờ thực tế lại sống với bà ngoại trong khu chung cư tồi tàn nhất thành phố!”

“Đúng là giả tạo hết chỗ .”

“Mà cái mặt nó cũng chẳng khác gì, không diễn một chút thì ai thích chứ? Thích hàng hiệu sao không ra ngoài mà bán thân đi?”

Tôi vô cảm tắt điện thoại.

Lâm Nhân bên cạnh vẫn hồn nhiên thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không hay biết rằng những người đang vây quanh mình đều nở nụ châm biếm.

Cô ấy quá vô tư, đến mức không nhận ra những lời mỉa mai đầy ác ý.

Tiếng chuông vào học vang lên.

Mấy đứng quanh ấy liếc nhau, khóe môi vẽ nên một nụ đầy ẩn ý.

Bọn họ thích thú khi Lâm Nhân tiếp tục “diễn kịch”.

Khoảnh khắc đó, trông họ chẳng khác gì những chuyên gia phán xét đạo đức, hoặc thậm chí là bậc trí giả thấu hiểu sự đời, mang theo một thái độ bao dung, trưởng thành với cuộc sống.

Có lẽ trong lòng họ đang nghĩ:

“Xem kìa, Lâm Nhân ngu ngốc thật, đến mức chẳng nhận ra lời thật giả. Mỗi ngày ta diễn như , đúng là vừa đáng thương, vừa nực .”

Tôi quay lưng lại, cảm thấy chán ngán.

Và đúng như dự đoán, trong group chat ấy, Lý Dĩnh, lớp phó học tập, người vừa rồi đứng cạnh Lâm Nhân vẫn còn , lại gõ một dòng tin nhắn: “Mọi người đừng chửi ta nữa, kiểu người này chắc chắn là do gia đình không hạnh phúc nên mới thế.”

“Cần gì phải tranh luận về đạo đức với một kẻ bất hạnh chứ?”

Rồi ta nhét điện thoại vào ngăn bàn, đứng dậy lên bục giảng phát đề kiểm tra.

Lý Dĩnh đẩy gọng kính, ánh mắt thờ ơ lướt qua Lâm Nhân, khóe môi khẽ nhếch lên, đầy vẻ đắc ý.

Hừm. Tôi ngán ngẩm đảo mắt.

2

Buổi chiều tan học, tôi gục mặt xuống bàn, không dám đứng dậy.

Kinh nguyệt đến đột ngột, mà tôi lại quên mang theo băng vệ sinh.

Mặt nóng bừng vì lúng túng, tôi chỉ biết thầm mong các mau chóng rời khỏi lớp để có thể lặng lẽ rời đi.

Tôi sợ ai đó thấy vết m.á.u lấm tấm trên quần đồng phục.

Chiếc quần thể thao màu xanh, nếu bị loang màu, chắc chắn sẽ hiện lên một vệt thẫm rõ ràng.

Mấy cậu con trai tuổi dậy thì, chỉ cần vô thấy một giấu băng vệ sinh trong tay áo cũng có thể cợt đầy ẩn ý, huống hồ là vết m.á.u trên quần.

Dù đây chỉ là một hiện tượng sinh lý bình thường, tôi luôn có cảm giác như mình là một kẻ trộm lén lút, thấp thỏm.

Mỗi lần bắt gặp ánh mắt chế giễu kia, tôi lại thấy như bị lột trần một lớp da, khó chịu đến mức chỉ muốn chui xuống đất.

Lâm Nhân vẫn chưa rời đi.

Cô ấy cứ luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác.

“Diêm Dã, mấy hôm nữa sinh nhật mình, cậu có muốn đi ăn cùng không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...