“Tôi… là Khương Duyệt?”
“Mẹ” cũng đuổi theo, thấy lẩm bẩm, bà tức : “Được đừng quậy nữa, con là con của ba bên ngoại, Nam Nam , dì nhớ con từ nhỏ giống Duyệt Duyệt, con đây là nghỉ lễ đến Hải Thành chơi ?”
Tôi ngơ ngác album ảnh mở mặt đất, mở một trang ảnh chụp bên trong.
Trong ảnh, Khương Duyệt và Diệp Kỳ ước chừng mười ba mười bốn tuổi, ở một ngọn núi cao chụp ảnh chung.
Diệp Kỳ trong ảnh với vẻ mặt bất cần đời, mà Khương Duyệt giơ chữ V về phía ống kính, nụ cũng vô cùng xán lạn.
Người trong là .
Lá gan nhỏ, yếu ớt, bao giờ dám chơi vận mạnh, ngay cả núi cũng leo.
Mà Diệp Kỳ từ nhỏ đến lớn đều trầm , bao giờ thấy vẻ mặt của .
Cho nên, hiện tại, chỉ một khả năng. Tôi về phía “Khương Duyệt” xuất hiện ở cửa.
Cô rũ mắt về phía , vẫn là ánh mắt phức tạp đó.
, mới là Khương Duyệt.
Cô mới là Khương Duyệt của thế giới .
“Tôi , những gì đều là sự thật, là Khương Duyệt của mười năm xuyên đến.”
Đây là câu đầu tiên với khi tìm cách dụ rời .
Trong nháy mắt, nước mắt của liền trào .
Đến đây lâu như , cuối cùng cũng tin lời .
“Khương Duyệt” ôm lấy , vỗ nhẹ lưng trấn an: “Tôi tin dối, bởi vì mười năm , cũng từng trải nghiệm giống bây giờ.”
Bạn thấy sao?