Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Kỳ, tuy khuôn mặt tái nhợt gầy gò vẫn còn sống.
Nước mắt của cứ thế mà tuôn rơi chẳng dứt, trông Diệp Kỳ đau lòng chỉ thể yếu ớt nắm lấy tay : “Duyệt Duyệt, em thế, em gặp ác mộng ?”
Tôi , lắc đầu, hít hít mũi lộ một nụ .
“Không , là mộng .”
“Em mơ thấy chúng của mười năm , còn một con đáng tên Sương Sương nữa, một nhà ba chúng hạnh phúc vô cùng.”
Diệp Kỳ dịu dàng lải nhải những chuyện mười năm với , một lúc lâu , mới nhẹ nhàng mở miệng: “Thật xin em, Duyệt Duyệt, thể cùng em đến lúc đó.”
Anh dịu dàng lâu thật lâu, nước mắt vẫn tuôn rơi, nụ khuôn mặt vẫn biến mất.
“Em mà Diệp Kỳ, em hứa với , em sẽ bình an, khỏe mạnh sống tiếp.”
Diệp Kỳ , cũng mà gật đầu.
Sau đó : “Duyệt Duyệt, tạm biệt.”
Tôi cũng trả lời : “Diệp Kỳ, tạm biệt nhé.”
CHÍNH VĂN HOÀN.
Bạn thấy sao?