1.
Tôi đến gặp một cậu bé tên là Hạ Hi.
Từ phía sau lại, tấm lưng cậu thon gầy, xương bả vai nổi rõ, như đôi cánh bướm đang vươn mình chực bay. Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, tôi gần như ngỡ mình đang thấy Giang Thần thuở trẻ.
Có lẽ vì cảm nhận ánh mắt quá nóng rực sau lưng, Hạ Hi đột ngột quay lại, ánh mắt trong suốt chạm phải ánh của tôi, mang theo vài phần dò xét và cảnh giác.
Đôi mắt ấy… khiến viền mắt tôi chợt cay xè.
“Em à!”
Giang Thần vội vã chạy đến, trán lấm tấm mồ hôi, giọng cũng có chút run nhẹ không dễ nhận ra.
Tôi quay đầu theo tiếng gọi. Giang Thần chăm chút rất tốt, bất kể gương mặt hay dáng người đều chẳng giống một người sắp bước sang tuổi sáu mươi.
Anh đứng trước mặt tôi.
Như mọi lần, tôi đưa tay lấy khăn tay từ túi ngực bên trái áo vest của , định giúp lau mồ hôi. Nhưng cổ tay tôi lại bị nắm chặt.
Lực tay quá mạnh, khiến tôi khẽ kêu lên một tiếng.
Người đàn ông từng căng thẳng đến phát hoảng chỉ vì tôi ho vài tiếng, lúc này lại chẳng mảy may phát hiện tôi đang khó chịu.
“Em đến công ty sao không với trước?”
Nếu là trước kia, tôi sẽ không nghĩ ngợi gì.
Bởi vì kể từ sau khi rút khỏi chức vụ trong công ty, mỗi lần đến đây, tôi đều báo trước cho . Anh sẽ mang hoa xuống tận bãi đỗ xe đón tôi, rồi nắm tay tôi đi thang máy riêng lên thẳng văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất.
Đó là thói quen giữa hai vợ chồng, cũng là cách thể hiện sự trân trọng dành cho tôi — để tôi không bị coi thường vì đã rút lui khỏi thương trường.
Nhưng lần này, tôi bất ngờ xuất hiện. Không báo trước, không ai hay biết.
Tôi thong thả dạo bước đến trước bộ phận marketing, như thể chỉ là đang đi dạo ngắm hoa.
Giang Thần hỏi tôi một câu như thế, cũng hợp lý thôi. Dù sao hành đột ngột này của tôi, trước giờ chưa từng xảy ra.
Thế , tôi lại chợt nhận ra — có điều gì đó… không bình thường.
Tôi bật trêu chọc, cổ họng lại khẽ nghẹn:
“Báo trước cho rồi, thì còn ‘đột kích kiểm tra’ thế nào nữa?”
Giang Thần bật , giọng mang theo vẻ nuông chiều:
“Anh già thế này rồi, em còn sợ có ai tranh giành sao?”
Tôi giả vờ lườm :
“Thì ai mà biết chứ. Nghe dạo này mấy bé trẻ tuổi lại mê mấy ông trung niên giàu có đó.”
Nghe , Giang Thần lớn hơn, đôi mắt phượng hơi nhướn lên, nụ rạng rỡ đến mức ánh mắt lấp lánh. Nhìn lúc ấy, thật sự chẳng khác gì một người đàn ông chỉ mới ngoài ba mươi.
Càng , tim tôi lại càng nặng trĩu.
“Đang nghĩ gì thế?” Giang Thần buông cổ tay tôi ra, tiện tay cầm lấy chiếc khăn, lau mấy cái cho có rồi nhét đại vào túi quần.
Anh tiến lên, chủ nắm lấy tay tôi. Các ngón tay đan vào tay tôi thật chặt, giọng dịu dàng:
“Đi thôi, thư ký đã pha sẵn loại trà em thích rồi.”
Tôi hoàn hồn, khẽ gật đầu.
Trước khi bước vào thang máy, chẳng hiểu sao tôi lại quay đầu, về phía Hạ Hi vẫn đang đứng đó.
Cậu bé vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Nhưng lần này, lại tránh né ánh mắt của tôi.
2.
Tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Thần Dương là công trình do chính Giang Thần khởi công xây dựng.
Cao ốc hiện đại sừng sững giữa trung tâm Hải Thành – nơi đất chật người đông, tấc đất tấc vàng – chính là lời tuyên bố hùng hồn cho thực lực vững mạnh của tập đoàn này.
Ngày xưa, khi ba tôi còn sống, tiền thân của Thần Dương – Tập đoàn Ôn thị – dù quyền thế đến đâu, cũng chưa từng dám tiêu tiền ngông cuồng như .
Ngồi trong ghế giám đốc của Giang Thần, chỉ cần liếc mắt, gần như có thể bao quát cả nửa thành phố Hải Thành trong tầm mắt.
Ngay cả một người phụ nữ như tôi – thể lực không còn dồi dào, chí khí chẳng mấy bền như xưa – chỉ cần ngồi vào chiếc ghế đó vài phút, trong lòng cũng dâng lên một cơn hừng hực khí thế và khát vọng khó thành lời.
Vậy còn Giang Thần thì sao?
Anh ngồi ở vị trí cao ấy suốt mấy chục năm… liệu có còn giữ tâm ban đầu?
Năm đó, bác sĩ kết luận tôi vô sinh, xác suất có con gần như bằng không.
Vị hôn phu khi biết tin, đã thẳng thừng tuyên bố hủy hôn giữa bữa tiệc đông người, còn nhục mạ tôi không tiếc lời: “Gà mái không đẻ trứng, tuyệt đối không thể bước chân vào nhà tôi!”
Tôi trở thành trò trong giới thượng lưu Hải Thành. Đúng lúc đó, người phụ nữ bên ngoài của ba tôi lại rắp tâm sinh cho ông một đứa con khác — rõ ràng là muốn cướp lấy vị trí thừa kế mà tôi đang nắm giữ.
Chính vào thời khắc đó, Giang Thần đã bước ra.
Cậu thanh niên ngốc nghếch năm ấy, gãi đầu rồi đưa cho tôi một tờ giấy chứng nhận triệt sản.
“Ôn Noãn, có thể không cần con, không thể không có em.”
Từng chữ, tôi vẫn còn nhớ rõ.
Và tôi tin, Giang Thần cũng không thể nào quên .
Bởi vì chính từ khoảnh khắc đó, tôi đã quyết tâm dốc hết mọi thứ để nâng lên đỉnh cao.
Nhưng lòng người dễ đổi, thời thế thay dời.
Người từng sẵn sàng triệt sản vì tôi — cũng có thể sẵn sàng nối lại vì một người khác.
Dù có hiểu rõ đến đâu… khoảnh khắc nhận ra điều đó, vẫn khiến tôi nghẹn lòng không thể chấp nhận nổi.
Huống hồ, tôi đâu có bằng chứng gì.
Dù đôi mắt phượng giống hệt Giang Thần cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi không buông, … giống thì đã sao chứ? Trên đời này, người có tướng mạo tương tự nhau đâu thiếu gì?
Tâm trí tôi rối như tơ vò, chưa kịp gỡ ra, thì một cơn đau nhói nơi đùi đột ngột kéo tôi trở về thực tại.
“Xin lỗi Tổng giám đốc Ôn, em không cố ý đâu ạ…”
Cô bé thư ký vừa ngã ngồi dưới đất, giọng run rẩy như sắp bật khóc. Cô ấy đổ ly trà nóng lên người tôi — bất kể là vô hay cố ý, thì lỗi lần này cũng không hề nhỏ.
Tôi biết, Giang Thần nhất định sẽ không bỏ qua.
Anh từng : “Chuyện liên quan đến em, không có chuyện gì là nhỏ.”
Tôi còn nhớ rõ, ngày tôi vừa rút khỏi vị trí điều hành, có nhân viên vì thấy tôi không còn ở chức vụ cao nữa nên đổi cách xưng hô, gọi tôi là “Phu nhân Giang”.
Chỉ vì lúc ấy tôi hơi cau mày một chút khi nghe thấy, Giang Thần lập tức ra thông báo nội bộ chính thức, cầu toàn thể công ty ghi nhớ: từ nay về sau, dù tôi có còn đảm nhiệm chức vụ hay không, vẫn phải gọi tôi là “Tổng giám đốc Ôn”.
Hơn thế nữa, toàn bộ những nhân viên từng gọi tôi là “Phu nhân Giang” đều bị sa thải.
Thông báo đó, đến tận bây giờ vẫn còn nằm chễm chệ ngay trang chủ nội mạng của công ty – như một lời cảnh tỉnh cho tất cả nhân viên.
Tôi, Ôn Noãn, dù đã rút lui khỏi vị trí quyền lực, vẫn là một người không ai dám xem nhẹ.
Tôi khẽ thở dài, đứng dậy phủi những giọt trà còn đọng trên người.
May mà hôm nay tôi mặc quần, còn cách một lớp vải, nếu không có lẽ da thịt đã bỏng đến để lại sẹo.
Còn đau đớn ư… Tôi bật chua chát.
Có lẽ điểm mạnh lớn nhất của tôi chính là khả năng chịu đau.
Cô bé thư ký vẫn còn đang lí nhí xin lỗi:
“Em xin lỗi… chắc bộ đồ này đắt lắm đúng không ạ? Em mới đi chưa bao lâu, thật sự không có tiền đền. Giờ phải sao đây…”
Tôi đang định mở lời an ủi, bảo không sao cả, không cần đền đồ.
Nhưng khi ngẩng đầu lại—
Ánh mắt ta tôi, đâu phải sợ hãi hay hối lỗi. Trong đó, rõ ràng là một tia sung sướng chưa kịp giấu kỹ.
Tôi khẽ nhíu mày.
Lúc ấy, trong đầu chợt lóe lên một điều.
Giang Thần nổi tiếng nghiêm khắc với thư ký, cầu cao đến mức ngay cả dân chuyên nghiệp cũng khó trụ nổi. Thế thì… vì sao lại giao vị trí bên cạnh cho một nhân viên mới, còn vụng về thế kia?
Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra.
Giang Thần vừa kết thúc cuộc họp khẩn, bước nhanh trở lại.
“Em à, vừa chỉ đạo xong mấy việc quan trọng, lập tức về với em đây.”
Nụ trên gương mặt , ngay khi trông thấy bộ dạng lôi thôi của tôi, lập tức cứng lại.
Nhưng trước khi kịp nổi giận, hay tôi kịp mở lời giải thích—
Cô kia đã lên tiếng trước, giọng lẫn chút nghẹn ngào, vẻ mặt đầy hoảng loạn:
“Tổng giám đốc Giang, giúp em với Tổng giám đốc Ôn một tiếng… xin chị đừng giận em nữa. Em chỉ là một nhân viên quèn, không đền nổi bộ đồ đắt tiền này, em thật sự không cố ý đâu…”
“Em biết mình sai rồi, đúng là không nên pha trà nóng bằng ly thủy tinh. Lúc đó nước nóng quá, tay em run nên mới rơi lên người Tổng giám đốc Ôn.”
“Anh xem, cả ngón tay em cũng bị bỏng hết rồi, đau lắm đó…”
Mùi trà trong không khí dường như càng trở nên đậm đặc, xen lẫn một chút ngọt ngào khiến người ta khó chịu.
Bạn thấy sao?