Buổi tối, Cố Vân Đình viện cớ bận công việc, cả đêm không rời khỏi thư phòng.
Nhưng thực tế, hắn ta đã vào phòng của Nhã Kỳ, cùng ta hoan ái triền miên.
“Kỳ Kỳ, lâu như rồi, có nhớ không?”
“Em mới không nhớ đâu! Ngày nào cũng để tâm đến con mụ Vân Yên kia, chẳng bao giờ nghĩ cho em cả!”
“Bảo bối, dù sao ta cũng là vợ chính thức của . Anh đâu thể cứ coi ta như không khí ?”
“Trước đây, cố ý giả vờ nghèo để tiếp cận Vân Yên, chó liếm chân suốt ba năm mới theo đuổi ta. Vậy mà thật sự chưa từng lòng chút nào sao?”
“Làm sao dám lòng chứ? Em là mối đầu của , trong đầu chỉ nghĩ sao có thể bên em mãi mãi.”
Thì ra, ngay từ khi tôi gặp Cố Vân Đình, tất cả đã là một ván cờ sắp đặt sẵn.
Những gì hắn cho tôi, tất cả đều là giả dối.
Hắn ta bỏ ra từng chút từng chút, chỉ vì ngày hôm nay có thể đường hoàng mà ở bên Nhã Kỳ.
Tôi chằm chằm vào màn hình giám sát trước mặt, đột nhiên cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
May mắn thay, tôi đã lắp camera theo dõi từ trước—mới có thể chứng kiến một vở kịch kịch tính đến như .
Ngay trong khoảnh khắc bọn họ chìm đắm trong hoan lạc, mê loạn đến quên trời quên đất…
Tôi đã tải toàn bộ video và bằng chứng mình thu thập , tung lên mạng.
Giữa đêm khuya, tôi lái xe băng qua những con đường vắng của thành phố, không quan tâm đến mạng xã hội đã bùng nổ đến mức nào.
Cuối cùng, tôi dừng xe bên bờ biển.
Gió biển thổi từng cơn, hòa lẫn với tiếng sóng vỗ rì rào, giữa đêm tối tĩnh lặng lại phảng phất sự kỳ quái khó diễn tả.
Một cảm giác kỳ lạ, lại khiến người ta phấn khích đến lạ thường.
“Không định uống một ly chúc mừng à?”
Giọng của Trương Vân Thâm đột nhiên vang lên.
Tôi không quay đầu lại, thản nhiên :
“Anh lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần như , thật khiến người ta giật mình đấy.”
Trương Vân Thâm ngồi xuống bãi cát, mở nắp lon bia, uống một hơi.
“Thay vì thám tử điều tra tôi, sao không tự mình hỏi tôi?”
Tôi nghiêng đầu ta.
Hôm nay, ta mặc một bộ quần áo bình thường, không còn vẻ lạnh lùng xa cách của chiếc áo blouse trắng, trông lại có chút… gần gũi hơn.
“Anh là ai?”
“Anh trai của Cố Vân Đình.”
Tôi sững người.
Cố Vân Đình vẫn luôn là con trai duy nhất của Cố gia.
Từ trước đến nay, chưa từng nghe hắn ta có em.
Thấy tôi cau mày, Trương Vân Thâm nhạt, uống thêm một ngụm bia:
“Bố của Cố Vân Đình cũng giống như hắn, từng giả nghèo để tiếp cận mẹ tôi. Sau khi chơi chán, ông ta liền quay đầu cưới một tiểu thư danh giá môn đăng hộ đối.”
“Chỉ để lại mẹ tôi trở thành trò của thiên hạ, bị người đời nhục mạ, khổ sở nuôi tôi lớn.”
“Đến ngày bà ấy nhảy sông tự tử, tôi đã thề—sẽ khiến bọn họ mãi mãi rơi xuống địa ngục.”
Gió biển thổi tung mái tóc tôi, tôi hít sâu một hơi, chậm rãi :
“Vậy nên, lúc thấy tôi bị hành hạ đến mức không ra hình người, cũng có thể chọn cách ngơ?”
Trương Vân Thâm nghiêng đầu tôi, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ:
“Đừng nghĩ tôi tàn nhẫn như . Tôi biết đến sự tồn tại của Nhã Kỳ từ lâu, cũng biết ta mang thai. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ Cố Vân Đình sẽ âm thầm nuôi mẹ con ta mà thôi.”
“Không ngờ, hắn ta lại có thể ra tay tàn độc đến , nhẫn tâm chết cả và con . Ngay cả tôi—một kẻ tự nhận là máu lạnh, cũng cảm thấy bản thân không bằng hắn. Xem ra, cảm hắn dành cho Nhã Kỳ đúng là sâu nặng thật.”
“Thế nên, tôi đã thuận nước đẩy thuyền, dùng một tờ kết quả xét nghiệm ADN để xóa bỏ mọi nghi ngờ trong lòng hắn, khiến hắn hoàn toàn tin tưởng Nhã Kỳ, thương Nhã Kỳ… để hắn có thể yên tâm ở bên ta.”
Tôi nhắm mắt, không gì thêm.
Rất lâu sau, tôi mở mắt, ngồi xuống cạnh Trương Vân Thâm, mở một lon bia, khẽ :
“Cảm ơn .”
Trương Vân Thâm khựng lại, sau đó bật :
“Cảm ơn tôi cái gì? Tôi có gì khiến vui đâu?”
Tôi nhấp một ngụm bia, giọng nhẹ bẫng:
“Cảm ơn vì đã đưa cho tôi một viên thuốc giảm đau.”
Bởi vì viên thuốc đó, tôi mới có thể tìm lại dũng khí để tiếp tục sống sót trong biển hận không đáy này.
Bình minh lên.
Nhã Kỳ vẫn còn đang say ngủ trong vòng tay Cố Vân Đình thì bị tiếng chuông điện thoại phiền.
Cô ta mơ màng cầm điện thoại lên, thấy tên người gọi đến là Tôn Kiệt, khóe môi bất giác cong lên, bấm nút nghe.
“Kỳ Kỳ! Em đã xem hot search chưa? Chuyện của chúng ta bị lộ rồi!”
“Cả video em và Cố Vân Đình lăn lộn trên giường cũng đang tràn lan khắp nơi!”
“Còn có người đăng một bài viết rất dài, kể tường tận từ đầu đến cuối kế hoạch tráo đổi con của chúng ta, thậm chí còn vạch trần việc bọn mình cấu kết với Cố Vân Đình để chết con của Vân Yên, rồi để con chúng ta thay thế! Mọi chuyện đều bị rõ ràng rành mạch!”
Nhã Kỳ cứ ngỡ Tôn Kiệt đang .
“Anh linh tinh gì ? Làm sao có ai biết những chuyện này?”
Tôn Kiệt nóng nảy hét lên:
“Anh mặc kệ! Tự em lo liệu đi, phải chuồn trước đây!”
Nói xong, hắn ta lập tức cúp máy.
Nhã Kỳ nhíu mày khó hiểu, mở điện thoại ra xem.
Tin tức nóng nhất ngay lập tức nhảy ra trước mắt ta.
Cô ta bấm vào.
Tất cả những bí mật đều đã bị phơi bày hoàn toàn!
Trong đầu Nhã Kỳ như có một tiếng nổ vang dội, ta kinh hoàng hét lên.
Cố Vân Đình kéo ta vào lòng, hôn lên trán ta, dịu dàng hỏi:
“Sao bảo bối? Mới sáng sớm đã hét rồi.”
Lúc này, khi đối diện với Cố Vân Đình, Nhã Kỳ như thể thấy Diêm Vương.
Cô ta hoảng loạn bật dậy, vì quá căng thẳng nên vấp chân ngã nhào xuống đất.
Cố Vân Đình không hiểu ta bị sao, đang định đứng dậy thì…
Điện thoại của hắn vang lên.
Vừa bắt máy, trợ lý đã đi thẳng vào vấn đề, kể hết toàn bộ sự việc cho hắn nghe.
Sau đó, người đó gửi tất cả bằng chứng thu thập đến điện thoại của hắn.
Não bộ Cố Vân Đình trống rỗng trong vài giây.
Nhưng hắn ta dù sao cũng là người từng trải qua nhiều sóng gió lớn, rất nhanh liền xâu chuỗi mọi chuyện.
Cùng lúc đó, cơn thịnh nộ cuồng loạn trào dâng trong lòng hắn ta!
“Rầm!”
Hắn ta ném mạnh điện thoại xuống đất.
Không thể tin nổi—một người thông minh, cẩn thận như hắn—lại bị Nhã Kỳ và Tôn Kiệt lừa xoay như chong chóng.
Hắn ta cúi đầu xuống phần thân dưới của mình.
Chả trách dạo gần đây cảm giác có gì đó không ổn.
Chả trách tối qua, Nhã Kỳ trên giường biểu hiện hưng phấn vô cùng, trên thực tế—cả người ta không hề đổ một giọt mồ hôi.
Thì ra, tất cả chỉ là diễn trò!
Hắn ta đã bị thiến!
Đời này, hắn sẽ không bao giờ có con nữa.
Hắn đã tự tay chết con ruột của mình, lại còn nâng niu thương một đứa con hoang.
Hắn ngu xuẩn đến mức nào chứ?!
Lúc này, Nhã Kỳ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn ta vớ lấy một bộ quần áo, lao ra khỏi phòng, lái xe phóng thẳng đi.
Khu biệt thự lưng chừng núi, xe cộ qua lại thưa thớt.
Xa xa, hắn ta lập tức thấy Nhã Kỳ vừa khóc vừa chạy thục mạng, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù.
Cố Vân Đình đã từng trải qua bao phong ba bão táp, hiếm có chuyện gì khiến hắn ta mất bình tĩnh.
Nhưng ngày hôm nay, mọi thứ đã hoàn toàn xé nát lý trí của hắn.
Chỉ cần nghĩ đến đứa con chưa kịp chào đời đã bị chính tay hắn chết…
Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân lại ngu ngốc đến mức bị một người đàn bà lừa gạt suốt bao năm…
Hắn phát điên!
Đôi mắt đỏ ngầu, chân đạp mạnh lên chân ga, lao thẳng xe về phía Nhã Kỳ!
Bạn thấy sao?