Trò Lừa Trong Hôn [...] – Chương 3

Chương 3

Tôi nhắm mắt lại, giả vờ vẫn chưa tỉnh.

Cố Vân Đình đứng bên giường tôi rất lâu mà không lên tiếng. Một lúc sau, ta bất ngờ cầm khăn, nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi trên trán tôi.

Anh ta dường như rất xót xa, hết lần này đến lần khác thở dài.

Khi xoay người định rời đi, ta đột nhiên cúi xuống, khẽ hôn lên trán tôi.

Ngay khi ta rời đi, tôi lập tức đưa tay lau sạch dấu vết còn vương trên trán, buồn nôn đến mức suýt nữa nôn ra.

Anh ta thế nào mà có thể vừa hôn Nhã Kỳ, rồi lại quay sang hôn tôi ngay lập tức?

Lúc này, cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra.

Tôi tưởng Cố Vân Đình quay lại, bèn nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.

Tôi sợ rằng nếu thấy gương mặt đó, tôi sẽ không kìm mà muốn đâm chết ta ngay lập tức.

“Chị, chị thực sự đang ngủ sao?”

Giọng này…

Là Nhã Kỳ.

Tôi mở mắt ra.

Chỉ thấy Nhã Kỳ ôm đứa trẻ đứng bên giường, ánh mắt cao cao tại thượng xuống tôi.

“Chị vừa rồi nghe thấy hết rồi nhỉ? Anh ấy chưa bao giờ chị. Cảm giác thế nào?”

“Chị là thiên kim nhà giàu thì sao chứ? Cuối cùng chẳng phải cũng giống một con chó, ngoan ngoãn mở đường cho tôi bước vào sao?”

“Tôi đoán, bây giờ chắc chị đau đớn lắm nhỉ? Đau là đúng rồi.”

“Dựa vào đâu mà thế giới này phải do đám nhà giàu các người thống trị? Các người lúc nào cũng ngẩng cao đầu, khinh thường tôi, chế giễu tôi, coi như những người bình thường như chúng tôi không xứng đáng sống .”

Khuôn mặt ta méo mó vì hận thù, nở một nụ quỷ dị, từng bước tiến sát lại gần tôi.

Ngay sau đó, ta giơ tay, ấn mạnh lên bụng tôi.

“Dựa vào đâu mà chị gả cho Cố Vân Đình, còn tôi thì không? Chị có tư cách gì?”

Thần kinh tôi như bị kéo căng đến cực hạn, giơ tay định đánh vào đứa trẻ trong lòng ta.

Nhưng Nhã Kỳ phản ứng cực nhanh, lập tức chặn tay tôi lại, càng thêm ngạo nghễ:

“Vết thương còn đang rỉ máu đúng không? Tôi khuyên chị đừng có phản kháng vô ích nữa. Mọi chuyện đã định đoạt rồi, chị chỉ có thể cam chịu mà thôi!”

“Chị đứa bé này đi, có phải rất giống tôi không? Sau này, mỗi lần thấy gương mặt nó, chị có nhớ đến đứa con đã chết của mình không?”

Cô ta đột nhiên vung tay, tát tôi hai cái thật mạnh.

“Chị thử vào con tôi một chút xem!”

Tôi lập tức ngồi dậy, muốn trả lại ta một bạt tai.

Nhưng cơ thể tôi vừa trải qua quá nhiều đau đớn, hoàn toàn không phải là đối thủ của Nhã Kỳ.

Cô ta túm lấy cổ tay tôi, dùng sức đánh liên tiếp lên mặt tôi.

Giọng ta đầy khinh miệt:

“Tôi cho chị một gợi ý nhé. Chị đi chết đi, như thế nhà họ Cố mới chịu cho nhà họ Vân một lời giải thích, lúc đó họ sẽ ra tay xử lý tôi. Tôi và con tôi sẽ chẳng có ngày nào yên ổn nữa.”

Nói xong, ta lên , đắc ý rời khỏi phòng.

Cơn hận thù cùng tức giận bùng lên từ tận đáy lòng, thiêu đốt tôi đến mức suýt phát điên.

Một ngụm máu tươi không kìm mà phun ra.

Máu nóng nhỏ xuống gương mặt tôi, mùi tanh nồng khiến tôi có cảm giác như thần chết đang lặng lẽ quan sát từ phía sau.

Cố Vân Đình đúng—nhà họ Vân sẽ không vì tôi mà đối đầu với nhà họ Cố.

Cha tôi là kẻ trọng sĩ diện hơn bất cứ thứ gì. Nếu nhà họ Vân sụp đổ dưới thời ông ấy, đó sẽ là vết nhơ mà ông ấy không bao giờ có thể ngẩng đầu lên nữa.

Ông thà nhảy lầu tự sát, cũng không bao giờ vì tôi mà đối đầu với Cố gia.

Tôi sinh ra trong hào môn, từ nhỏ đến lớn muốn gì cũng có thể dễ dàng có .

Nhưng thứ tôi có , cũng chỉ là những món đồ lạnh lẽo mua bằng tiền.

Đối với một gia tộc lớn, thứ quan trọng nhất là lợi ích, còn cảm… chỉ là thứ yếu.

Nhưng lợi ích không thể mua thân, cũng không thể mua .

Dù tôi có rơi vào đường cùng thế nào, cha mẹ tôi cũng sẽ không đứng về phía tôi.

Họ chỉ biết hy sinh tôi, bắt tôi nhẫn nhịn, rồi một câu:

“Phải đặt đại cục lên hàng đầu.”

Lòng tôi như có một ngọn lửa thiêu đốt, đau đớn đến mức tim như muốn nổ tung.

Tôi loạng choạng đứng dậy, từng bước đi về phía cửa sổ.

Bên ngoài, muôn ngàn ánh đèn sáng rực rỡ, chẳng có ngọn đèn nào dành cho tôi.

Có lẽ, cứ chết đi như cũng tốt.

Trong bóng tối vây kín, tôi sẽ gặp lại con tôi.

Đó có lẽ là người duy nhất trên thế gian này tôi vô điều kiện.

Thế mà tôi… đã không thể bảo vệ con mình.

Tôi đáng chết.

“Cứ thế mà chết đi, để đôi cẩu nam nữ đó ung dung sống hạnh phúc, không thấy quá uất ức sao?”

Giọng bất ngờ vang lên khiến thần kinh tôi căng thẳng cực độ.

Tôi quay phắt lại, liền thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng.

Anh ta đứng ngay sau lưng tôi, hai tay đút vào túi áo, ánh mắt bình thản quan sát tôi.

Cơn đau từ bụng dưới đã chiếm trọn mọi cảm giác của tôi, khiến tôi chẳng còn tâm trạng để quan tâm đến một người đàn ông xa lạ.

Cũng không có sức để thêm một câu dư thừa nào.

Tôi gắng gượng từng bước, khó khăn lê về phía giường.

Khoảnh khắc trước đó, tôi thực sự đã muốn chết.

Chết đi, tôi sẽ không còn phải chịu nỗi đau này, không còn phải giãy giụa trong tuyệt vọng, không còn phải oán hận mà bất lực.

Nhưng nếu chết như , chẳng phải quá dễ dàng cho Cố Vân Đình và Nhã Kỳ sao?

Tôi thà kéo bọn họ xuống địa ngục cùng mình, cũng không thể cứ thế lặng lẽ mà chết đi .

Người đàn ông kia vẫn đứng yên, lặng lẽ tôi chật vật từng bước lê về phía giường.

Anh ta quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như thể chưa từng tồn tại trong căn phòng này.

Rất lâu sau, tôi cuối cùng cũng nằm lại lên giường.

Kiệt quệ đến mức không còn sức cử , tôi nhắm mắt lại, mặc kệ tất cả.

“Uống cái này đi, sẽ đỡ đau hơn.”

Tôi mở mắt, liền thấy ta đứng ngay bên giường, từ trên cao xuống tôi, trong tay cầm một viên thuốc.

Ánh mắt tôi rời khỏi viên thuốc, dừng lại trên tấm thẻ tên trước ngực ta.

Trưởng khoa Ngoại – Trương Vân Thâm.

Thấy tôi quan sát mình, ta nhạt:

“Sao? Sợ tôi à?”

“Với bộ dạng này của , tôi còn chẳng cần ra tay, chỉ cần kéo dài thời gian, tự mình cũng sẽ chết thôi.”

Nói xong, ta đặt viên thuốc xuống gối bên cạnh tôi.

“Uống hay không tùy . Dù sao cũng chẳng phải tôi là người đang chịu đau.”

Sau đó, ta quay người rời đi.

Tôi đột ngột cất giọng, giữ ta lại:

“Tại sao lại giúp tôi?”

Anh ta khựng lại, không quay đầu, chỉ hờ hững đáp:

“Vì ngu xuẩn đến đáng thương.”

Dứt lời, ta không chần chừ thêm giây nào, lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Tôi nghiêng đầu viên thuốc bên gối.

Không chút do dự, tôi nhặt lên, nuốt xuống.

Trương Vân Thâm đúng—nếu ta thực sự muốn tôi, thì chẳng cần ta ra tay, tôi cũng sẽ tự chết dần chết mòn trong tuyệt cảnh này.

Tôi không biết tại sao ta lại giúp tôi.

Nhưng tôi chắc chắn… ta không có ý định tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...