Lời của Cố Vân Đình như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim tôi.
Thì ra, người đàn ông luôn ca tụng là kẻ si , vợ như mạng—chỉ là giả dối.
Lạnh lùng, tàn nhẫn, vô mới là con người thật của ta.
Khi tôi còn đang chìm đắm trong hạnh phúc của hôn nhân, mong chờ ngày con chào đời, thì ta đã ra tay hủy diệt tất cả.
Một đòn quá độc, thấu tận xương tủy, khiến người ta rợn cả sống lưng.
Giọng hờ hững của Cố Vân Đình vẫn tiếp tục vang lên:
“Thể trạng của Vân Yên không thích hợp để cho con bú. Tôi sẽ để Nhã Kỳ dọn sang phòng bên cạnh để tiện chăm sóc đứa bé.”
“Đợi Vân Yên xuất viện, Nhã Kỳ sẽ lấy danh nghĩa bác sĩ gia đình, ở lại Cố gia để tiếp tục chăm sóc ấy và con.”
“Anh sắp xếp mọi thứ cho ổn thỏa, đừng để Vân Yên nhận ra điều gì bất thường.”
“Nhã Kỳ vẫn đang trong thời gian ở cữ, bảo người chăm sóc ấy chu đáo. Đừng để ấy chịu uất ức gì. Nhã Kỳ không giống Vân Yên, sinh ra đã là thiên kim nhà giàu, muốn gì nấy. Cô ấy đã chịu quá nhiều khổ cực trong đời, tôi muốn bù đắp cho ấy.”
Trợ lý có chút do dự vẫn đáp: “Tôi hiểu rồi, Cố Tổng.”
Một lát sau, hai người rời khỏi phòng bệnh, giọng xa dần.
Tôi chậm rãi mở mắt, nước mắt nóng hổi lặng lẽ thấm ướt gối.
Anh ta vội vàng đi thực hiện kế hoạch của mình, thậm chí còn không nhận ra tôi đã tỉnh lại.
Có thể thấy, người phụ nữ tên Nhã Kỳ kia quan trọng đến nhường nào đối với ta.
Còn tôi—hoàn toàn chẳng biết gì về ta cả.
Tôi và con mình, cứ thế trở thành vật hi sinh cho ta mà không hề hay biết.
Không trách tại sao, ở bệnh viện của Cố gia, tôi liên tục gặp chuyện.
Không trách tại sao, dù tôi gào thét đến khản cả giọng cũng chẳng ai đến cứu, mà phải đợi đến khi tôi bị hành hạ đến máu chảy đầm đìa, Cố Vân Đình mới điên cuồng xông vào.
Lại càng không trách tại sao… Cố Vân Đình rõ ràng bận rộn như , lại nhất quyết đòi đích thân đưa tôi đi khám thai.
Tất cả… chưa bao giờ là ngẫu nhiên.
Mà là một âm mưu đã sắp đặt từ trước.
Anh ta muốn tận mắt chứng kiến con tôi rơi vào địa ngục, để con của Nhã Kỳ có thể thế chỗ. Chỉ khi đó, ta mới yên lòng.
Đột nhiên, bụng tôi đau đến mức không thể chịu nổi, như thể có vô số lưỡi dao đang cắt xé bên trong.
Tôi run rẩy đưa tay đặt nhẹ lên bụng.
“Bé con, mẹ biết con ra đi rất đau đớn.”
“Đừng sợ, mẹ ở đây.”
Chỉ một chút nữa thôi, chỉ cần một chút nữa, con đã có thể đến với thế giới này.
Là Cố Vân Đình—chính ta đã nhẫn tâm chết con tôi.
Tôi bỗng bật , như một con ma quỷ.
Tưởng rằng giữa thế gian đầy những nuối tiếc này, tôi đã may mắn tìm hạnh phúc.
Không ngờ, tất cả chỉ là một giấc mộng hư ảo.
Chẳng bao lâu sau, Cố Vân Đình ôm một đứa trẻ bước vào phòng bệnh.
Thấy tôi đã tỉnh, ta lập tức sải bước đến bên giường.
Ngồi xuống mép giường, ta cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi, ánh mắt tràn đầy xót xa.
“Vợ , xin lỗi… là đã không bảo vệ em tốt.”
“Em yên tâm, sẽ phong tỏa toàn bộ tin tức, không để bất cứ ai biết chuyện này. Em mãi mãi là bảo bối quý giá nhất của .”
“Kẻ tâm thần đó, cũng đã cho người xử lý rồi. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Anh ta dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi, giọng trầm thấp đầy cưng chiều:
“May mà con của chúng ta vẫn bình an. Vợ, em thật dũng cảm, đã liều mạng bảo vệ con.”
Cố Vân Đình không hề thay đổi. Anh ta vẫn quan tâm tôi, xót xa cho tôi, an ủi tôi, thậm chí đôi mắt còn hoe đỏ, bên trong ánh lên vẻ đau lòng.
Tôi ta, cố gắng tìm kiếm một chút sơ hở trong ánh mắt đó.
Nhưng đôi mắt ấy sâu thẳm quá, cũng chân thật quá, khiến tôi chẳng thể ra bất cứ điều gì.
Tôi thậm chí còn bắt đầu hoài nghi—những lời mà tôi nghe thấy trong cơn mơ hồ kia… liệu có phải thật không?
Là một giấc mộng do thuốc mê chưa tan, hay chỉ là ảo giác của tôi?
Bỗng dưng, tôi buột miệng hỏi:
“Cố Vân Đình, có em không?”
Anh ta xoa nhẹ mái tóc tôi, giọng điệu sủng nịch:
“Nếu không em, thì còn có thể ai? Theo đuổi em suốt ba năm, mãi đến khi em gật đầu đồng ý. Giờ đã kết hôn hai năm, còn có cả con rồi, mà em vẫn không tin em sao?”
Lần đầu tiên gặp Cố Vân Đình, tôi đã 27 tuổi.
Tôi không phải chưa từng , chỉ là trên đời này, mười chuyện thì đến chín chuyện là đau thương.
Dù khởi đầu có đẹp đẽ thế nào, kết cục vẫn chẳng có gì khác biệt.
Tôi đã đi qua những năm tháng thanh xuân với đầy nuối tiếc và tổn thương.
Tôi không còn mong chờ , cũng chẳng nhất định phải kết hôn.
Nhưng Cố Vân Đình đã kiên trì ở bên tôi suốt ba năm.
Ngay cả khi chưa cưới, ta đã chuyển phần lớn tài sản sang tên tôi.
Anh ta , mọi lời đường mật đều không thể chứng minh tấm chân của ta.
Chỉ có thứ tiền tài tục tĩu này, mới có thể thể hiện đôi phần.
Tôi không biết trái tim mình rung từ lúc nào.
Chỉ nhớ rõ khoảnh khắc rung ấy, như đưa tôi trở về thời niên thiếu, lại như giúp tôi bước đến một tương lai tràn ngập hy vọng.
Suốt hai năm sau khi kết hôn, ngày nào ta cũng về nhà ăn cơm.
Anh ta từng , chỉ cần nghĩ đến việc tan có thể thấy tôi, lòng ta liền cảm thấy hạnh phúc.
Khi đó, tôi cũng rất hạnh phúc.
Tôi nghiêng đầu, đứa trẻ trong lòng ta.
Là một bé trai, còn rất nhỏ, chưa ra giống ai.
Đây là khung cảnh mà tôi từng mơ tưởng vô số lần.
Sinh một đứa con của chúng tôi, một nhà ba người, cùng nhau sống những tháng ngày hạnh phúc.
“Vợ , em thật giỏi, sinh ra một nhóc con y hệt hồi bé.”
Tôi đứa trẻ trước mặt, bụng dưới bỗng nhói lên từng cơn.
Cơn đau âm ỉ kéo theo đầu tôi cũng bắt đầu đau nhức.
Tôi không phân biệt nổi thực tại lúc này là thật hay giả.
Cứ thế, một câu hỏi bật ra khỏi miệng.
“Con còn nhỏ thế này, sao ra nó giống ?”
Cố Vân Đình thoáng khựng lại.
Bạn thấy sao?