5
Thoáng chốc đã đến ngày kỷ niệm ngày cưới.
Tôi vào gương, khuôn mặt quen thuộc hiện ra, hít thở một hơi.
Thật sự có cách, chỉ cần trang điểm là .
Người ta có thể trang điểm để trẻ ra, tất nhiên cũng có thể trang điểm để già đi.
Thêm vài nếp nhăn sâu nông khác nhau ở đuôi mắt, phủ vài lớp phấn nền sáng tối khác nhau lên má, sau một hồi chỉnh sửa, tôi lại trông như tôi của ngày xưa, người phụ nữ chỉ biết cống hiến cho sự nghiệp và gia đình, quên đi chính mình.
Tôi không muốn nữa, thay vào đó là chiếc váy dạ hội thanh lịch, theo trợ lý đặc biệt của Tưởng Chính Nam đến buổi tiệc.
Trước mặt các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, Tưởng Chính Nam niềm nở bước lên đón, “Sao em đến muộn ? Đáng lẽ phải dặn họ đừng trang điểm cho em đẹp đến thế.”
Tôi ngượng ngùng mỉm , vén tóc cúi đầu, “Đẹp sao?”
Anh ta ôm eo tôi, ghé sát tai thì thầm: “Tất nhiên rồi, em là người đẹp nhất.”
Xung quanh vang lên những ánh mắt ngưỡng mộ và khen ngợi.
Tưởng Chính Nam cứ ôm tôi như , từ đầu đến cuối thảm đỏ, chào hỏi khắp phòng tiệc.
Anh ta không rời tôi một bước, thậm chí khi tôi đến khu vực tự chọn thức ăn, ta cũng ân cần đi theo.
Hành này khiến các phu nhân, bà lớn khác : “Chủ tịch Tưởng giữ vợ kỹ quá, sợ bà chủ bị chúng tôi kéo đi mất sao?”
Tưởng Chính Nam : “Gần đây sức khỏe của vợ tôi không tốt, tôi sợ ấy quá sức.”
“Chủ tịch Tưởng thật chu đáo.”
Một giọng khác vang lên: “Nhưng quả thật dạo này trông bà chủ gầy đi nhiều.”
Tôi khéo léo ho vài tiếng, tự biến mình thành một b ệ n h nhân yếu đuối không thể tự lo cho mình.
Đèn dần mờ đi, giai điệu piano êm dịu bất ngờ vang lên khắp phòng.
Tưởng Chính Nam cúi người, đưa tay ra: “Vợ , xin mời.”
Tôi cùng Tưởng Chính Nam dẫn đầu vũ hội, khắp phòng dường như chỉ còn thấy những chiếc váy dạ hội.
Anh ta một tay đặt lên vai, một tay ôm eo tôi, khẽ: “Tối nay em diễn không tệ.”
“Thật sự phải giả vờ như sao?”
Anh ta ngơ, vẫn giữ vẻ mặt đầy cảm: “Thật ra còn có một món quà tặng em.”
Tôi không hề tò mò, ta vẫn tự mình nó tiếp: “Dù sao cũng là kỷ niệm 20 năm ngày cưới, tất nhiên phải có một món quà cho ra hồn.”
Khi bài nhạc kết thúc, ánh sáng dần mờ đi.
Màn hình lớn phía sau đột nhiên sáng lên, kèm theo âm nhạc ấm áp, những bức ảnh của tôi và Tưởng Chính Nam suốt 20 năm qua lần lượt hiện ra.
Người phục vụ đẩy chiếc bánh nhiều tầng ra, theo đó là những tiếng vỗ tay của mọi người.
Tưởng Chính Nam lấy chiếc hộp nhung trên đỉnh bánh, lộ ra viên kim cương hồng to như trứng chim bồ câu.
Anh ta quỳ một gối trước mặt tôi.
“Vợ , em…”
“Bà chính là vợ của chủ tịch Tưởng, đúng không?” Một giọng trẻ trung và sắc bén vang lên.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Màn hình lớn đột nhiên thay đổi!
Trong hình, một trẻ mặc áo bầu rộng thùng thình, một tay chống lưng, một tay ôm bụng, kiêu ngạo đứng trước một người phụ nữ có vẻ mặt ôn hòa.
Cô trẻ bằng giọng khinh thường: “Tôi cho bà biết, tôi đã mang t h a i con của chủ tịch Tưởng rồi.”
“Bà không sinh con mà cũng xứng vợ của chủ tịch Tưởng sao?”
“Phụ nữ không sinh con , khác gì gà mái không biết đẻ trứng?”
“Chị à, chị cũng đã lớn tuổi rồi…”
Hình ảnh đột nhiên bị cắt, màn hình trở thành một màu đen.
Cả khán phòng xôn xao.
6
“Trời ơi, tôi nhầm à? Đó có phải là vợ của chủ tịch Tưởng không? Còn người kia là nhân của chủ tịch Tưởng à?”
“Xem ra tin đồn ly thân là thật, bụng của tiểu tam lớn thế kia mà.”
“Tiểu tam này thái độ ngông nghênh quá nhỉ, vợ chủ tịch Tưởng chịu đựng giỏi thật, nếu là tôi thì đã tát ta một cái rồi.”
“Chắc là vợ chủ tịch hiền quá thôi, ấy còn chịu theo Chủ tịch Tưởng đi đóng kịch trước mặt mọi người như cơ mà.”
“Chẳng trách dạo này ấy gầy đi nhiều, tôi đã bảo là ấy tiều tụy mà, gặp chuyện như thế này ai mà chẳng mệt mỏi chứ.”
Những lời thì thầm xung quanh lọt vào tai tôi.
Tôi Tưởng Chính Nam đang quỳ gối trước mặt mình mà không thể nhịn .
Không cần gì thêm, ta đã trở thành trò lớn nhất của buổi tiệc.
Lúc trước cảm bao nhiêu, giờ thì châm biếm bấy nhiêu.
Không biết ai bật đèn lên, cả phòng tiệc bừng sáng như ban ngày.
Như đàn chuột hoảng loạn chạy tán loạn, tiếng xì xào cũng ngay ngừng lại.
Tưởng Chính Nam cứng đờ, mặt xanh mét, khuôn mặt vốn luôn lịch lãm giờ lại trở nên méo mó khó nhận ra.
Anh ta giận dữ cố gắng kìm nén.
Tôi quay người bước đi.
Tôi không cần giải quyết đống hỗn độn này.
Thậm chí tôi còn không cần gì, dù tôi có phản ứng thế nào, mọi người cũng sẽ tự hợp lý hóa hành của tôi.
Đây là món quà kỷ niệm 20 năm ngày cưới mà tôi tặng cho Tưởng Chính Nam.
Anh ta muốn khoe ư? Thì cứ khoe đi.
Còn có thành công hay không, thì tùy vào vận mệnh và tài cán của ta.
Nghĩ đến đây, tôi gửi khoản thanh toán cuối cùng cho người phụ trách buổi tiệc này, kèm theo lời nhắn:
“Video cắt dựng rất tốt.”
Thoáng chốc tôi đã đến phòng nghỉ, vừa chạm vào tay nắm cửa thì có tiếng vang lên từ phía sau: “Cần giúp đỡ không?”
Tôi quay lại, hóa ra là bác sĩ kiểm tra sức khỏe hôm trước.
Hình như tên ta là Đoàn Chước.
“Cái gì?”
Anh ta : “Nhìn cách ăn mặc như , lại kết hợp với những gì xảy ra tối nay, tôi nghĩ có lẽ cần sự giúp đỡ của tôi.”
“Tôi không cần.”
“Nhưng tôi rất sẵn lòng giúp .” Anh ta kiên trì .
Tôi tựa lưng vào cửa, ta: “Tại sao?”
“Nếu tôi là từ cái đầu tiền, có quá tầm thường không?”
Trên khuôn mặt ta hiện lên nụ ngượng ngùng, đó là nét trẻ trung đầy sức sống mà ngay cả khi tôi có quay trở lại tuổi 20, tôi cũng không thể như nữa.
Tôi giữ thái độ của một người lớn tuổi: “Cậu nghĩ một người phụ nữ 40 tuổi còn tin vào sao?”
“Tôi nghĩ rằng phụ nữ ở độ tuổi nào cũng có thể tin vào .” Anh ta vô tư .
Tôi im lặng ta một lúc, có chút cảm , cuối cùng vẫn xoay người bước vào phòng nghỉ.
Tôi thật sự không cần sự giúp đỡ của ta, tôi có thể tự giải quyết mọi chuyện.
Sau 20 năm kết hôn với Tưởng Chính Nam, tôi không dám mình hiểu ta 100%, ít nhất cũng phải 70-80%.
Anh ta là người rất coi trọng thể diện và sự nghiệp mà ta đã dựng bằng đôi tay của mình.
Tôi nắm giữ một số cổ phần trong công ty, số cổ phần đó không hề nhỏ, là do Tưởng Chính Nam tự mình chuyển cho tôi trước mặt các cổ đông.
Dù sao thì công ty cũng do hai chúng tôi cùng dựng, ta không muốn bị người ta phê phán vì chuyện này.
Chỉ cần tôi bán số cổ phần mình đang nắm giữ cho cổ đông lớn thứ hai của công ty, quyền sở hữu cổ phần sẽ thay đổi, và chiếc ghế Chủ tịch của Tưởng Chính Nam sẽ không còn vững chắc nữa.
Anh ta không thể để chuyện này xảy ra.
Anh ta không chỉ không thể tiếp tục hống hách đe dọa tôi, mà còn phải hạ mình van xin tôi.
Đến lúc đó, đừng đến thỏa thuận ly hôn, bất kỳ thỏa thuận nào ta cũng sẽ ký.
Tôi tung một vài tin đồn ra ngoài, tiện thể đi ăn vài bữa với cổ đông lớn thứ hai.
Chỉ thế thôi, mà Tưởng Chính Nam đã tìm đến tôi rồi.
Bạn thấy sao?