15
Sáng hôm sau, công thức sản phẩm của Tập đoàn Giản Thị bị lộ ra ngoài, nên một cơn chấn lớn trong giới kinh doanh.
Bấy lâu nay, sản phẩm chủ lực của Giản Thị luôn quảng cáo là “thuần tự nhiên”, “không chứa cồn hay chất huỳnh quang”…
Nhưng sau khi bản công thức bị phơi bày, uy tín của Giản Thị rơi thẳng xuống đáy, rơi vào khủng hoảng niềm tin nghiêm trọng.
Không chỉ , công ty còn bị xử vì hành vi quảng cáo sai sự thật.
Giản Bác Viễn lúc này mới nhận ra — Giang thị miệng thì muốn liên hôn, thực chất chỉ là lợi dụng cơ hội này để đánh gục Giản thị.
Từ đó, nhà họ Giản và nhà họ Giang chính thức đoạn tuyệt.
Sự việc lần này thiệt nghiêm trọng cho Giản thị, có thể là tổn thất nặng nề.
Trong cơn tức giận, Giản Bác Viễn đuổi thẳng Giản Miên ra khỏi nhà.
Tên ta bị xóa khỏi hộ khẩu nhà họ Giản.
Không lấy tiền, một đêm từ thiên kim tiểu thư rơi xuống thành người thường.
Cũng đúng lúc này, Giản Miên phát hiện mình… mang thai.
Đứa con trong bụng là của Giang Lăng Xuyên.
Cô ta ôm bụng bầu đi ép cưới.
Nhưng Giang Lăng Xuyên vốn chẳng hề có ý định cưới ta.
Giờ ta đã bị đuổi khỏi Giản gia, chẳng còn thân phận hào môn, càng không thể lọt vào mắt Giang gia.
Cô ta hẹn gặp Giang Lăng Xuyên ở một quán cà phê.
Tôi cũng cờ đang ngồi ở đó, bên trong một phòng lô.
Bọn họ không thấy tôi.
Giản Miên oán trách:
“Lăng Xuyên, từng hứa với em, chỉ cần em lấy tài liệu, sẽ cưới em. Giờ sao có thể nuốt lời?”
“Giản Miên, em thật quá ngây thơ.”
Giang Lăng Xuyên khẽ :
“Anh chỉ đang lợi dụng em mà thôi. Em nghĩ thật sự sẽ cưới em à?”
Giản Miên đặt một tờ giấy xét nghiệm thai kỳ trước mặt hắn ta:
“Em đã mang thai con của . Cho dù không vì em, thì cũng nên vì đứa bé trong bụng mà có trách nhiệm.”
Giang Lăng Xuyên thản nhiên xé nát tờ giấy:
“Em sống phóng túng như thế, ai biết đứa bé trong bụng có phải là của không?”
Giản Miên tức giận đến phát điên:
“Giang Lăng Xuyên! Anh còn là người nữa không? Nếu không nhận đứa bé, thì em sẽ sinh nó ra, xét nghiệm ADN cho xem!”
Giang Lăng Xuyên khẩy:
“Hà tất phải thế? Cho dù đúng là của , cũng không cưới em. Trước đây em đã không xứng, bây giờ lại càng không xứng.”
“Anh vô liêm sỉ!”
Giản Miên cầm lấy ly cà phê trước mặt hắn, định hắt thẳng vào đầu.
Giang Lăng Xuyên nhanh tay giữ chặt cổ tay ta, lạnh lùng :
“Đừng ép phải ra tay với phụ nữ.”
Cánh tay Giản Miên không nhúc nhích , ly cà phê bị hắn cướp lại, uống cạn.
“Vậy thì cứ chờ đấy. Em nhất định sẽ sinh đứa bé này!”
Cô ta nghiến răng, hậm hực bỏ đi.
Giang Lăng Xuyên liếc về phía phòng lô tôi ngồi:
“Giản Tích, ra đi. Anh biết em ở đó.”
Thì ra hắn đã phát hiện tôi từ trước.
Tôi không đứng dậy, hắn liền bước thẳng đến.
Giang Lăng Xuyên hỏi tôi:
“Nhìn thấy ta thảm như bây giờ, em vui lắm phải không?”
Tôi gật đầu:
“Tất nhiên.”
Hắn ngồi xuống, ánh mắt lười biếng tôi:
“Cô ta thật phiền. Biết ban đầu đừng đụng vào.”
Giản Miên đáng đời.
Còn Giang Lăng Xuyên là cặn bã.
Hai người đó đúng là sinh ra để dành cho nhau.
Tôi đứng dậy định rời đi.
Hắn gọi tôi lại:
“Anh không muốn ta sinh đứa bé đó. Với hiểu biết của em về ta, có cách nào khiến ta bỏ đứa bé mà không cần tốn công tốn sức?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Vấn đề đó, không nên hỏi tôi. Nhưng mà… nếu Giản Mặc biết ta mang thai rồi dùng cái thai để ép cưới, chắc sẽ khuyên ta bỏ thôi.”
Tôi rời đi.
Ngay sau đó, Giang Lăng Xuyên nhắn tin cho Giản Mặc:
【Giản Miên có thai rồi. Tôi sẽ không cưới ta. Tốt nhất khuyên ta bỏ đứa bé, đừng để mất mặt.】
Hôm sau, Giản Mặc lái xe đến đậu thẳng trước tòa nhà tập đoàn Giang thị.
Vừa thấy Giang Lăng Xuyên bước ra, hắn liền lao tới, tung một cú thẳng vào mặt hắn ta.
Hai người lao vào nhau đánh loạn.
Bảo vệ lập tức đến can ngăn.
Sau khi về văn phòng, Giang Lăng Xuyên gửi cho tôi một tấm ảnh gương mặt sưng tím, kèm theo dòng tin:
【Đây là “cao kiến” của em đấy à? Anh bị đánh gãy cả răng rồi!】
Tôi đọc tin mà bật thành tiếng.
Chó cắn chó, chẳng phải đúng là kết cục tôi mong đợi sao?
Tôi nhắn lại:
【Bị đánh một trận giải quyết Giản Miên, chẳng phải đáng giá sao?】
Giang Lăng Xuyên trả lời:
【Chuyện này tôi tính sổ với Giản Mặc. Sớm muộn gì, tôi cũng bắt hắn trả lại gấp bội.】
16
Đúng như tôi dự đoán, sau khi đánh Giang Lăng Xuyên một trận, Giản Mặc đưa Giản Miên đến bệnh viện.
Hắn khuyên ta:
“Miên Miên, bỏ đứa bé đi. Giang Lăng Xuyên là đồ cặn bã, hắn không xứng để em vì hắn mà sinh con.”
Ban đầu Giản Miên không đồng ý, ta ấm ức :
“Nhưng đứa bé này là con bài duy nhất của em. Bây giờ em đã bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, nếu không thể ép Giang Lăng Xuyên cưới em, thì em còn đường nào để đi?”
Giản Mặc nắm lấy tay ta, trịnh trọng hứa:
“Miên Miên, ngoài ra, em không cần dựa vào bất kỳ người đàn ông nào. Anh có thể nuôi em cả đời.”
Giản Miên như vớ cọng rơm cứu mạng, gật đầu:
“Được, em đồng ý. Sau này em chỉ có thể dựa vào , đừng phụ em.”
Sau khi phẫu thuật bỏ thai, Giản Mặc một căn hộ bên ngoài để Giản Miên ở lại dưỡng sức.
Bà Lâm – người giúp việc lâu năm của nhà họ Giản – nghe tin, chủ với Giản Mặc:
“Thiếu gia, Miên quen uống canh tôi nấu rồi, giờ đang cần bồi bổ, chi bằng để tôi nấu mỗi ngày, mang sang cho ấy uống nhé?”
Giản Mặc gật đầu:
“Vậy phiền dì rồi.”
Bạn của Giản Mặc – Sở Dao – đã trở về.
Cô ấy đang mang thai, trở về là để bàn chuyện kết hôn với hắn.
Giản Miên biết chuyện, liền áp lực với Giản Mặc:
“Anh, chẳng phải từng sẽ chăm sóc em cả đời sao? Nếu kết hôn với Sở Dao rồi, thì còn chăm sóc em kiểu gì?”
Giản Mặc đáp:
“Anh lo cho em ăn ở, đi lại… chẳng lẽ không lấy vợ à?”
“Em đã bị xóa tên khỏi hộ khẩu Giản gia rồi, chúng ta… tại sao không thể?”
Giản Miên nắm lấy tay hắn, thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng :
“Em biết, cảm của dành cho em… đã vượt quá mức thân.”
Giản Mặc ôm lấy ta, nội tâm giằng xé dữ dội.
Hai người họ vốn không có quan hệ huyết thống.
Bây giờ Giản Miên đã bị đuổi khỏi nhà họ Giản, về lý thì không còn ràng buộc.
Nhưng Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Giản Mặc vuốt tóc ta, dịu dàng :
“Để suy nghĩ thêm…”
Vài ngày trôi qua, Giản Mặc vẫn chưa đưa ra quyết định.
Bên ngoài còn rộ lên tin đồn hắn sắp đính hôn với Sở Dao.
Số lần hắn đến thăm Giản Miên ngày càng ít, điện thoại ta gọi đến cũng bị hắn lấy lý do “bận việc” để tránh né.
Từng biểu hiện, đều là né tránh rõ rệt.
Giản Miên tức giận đến mức cắn môi đến rỉ máu.
Cô ta nghĩ ra một chiêu: dùng tự tử để ép Giản Mặc ra quyết định.
Cô ta đặt mua một chai thuốc ngủ giả trên mạng.
Lúc bà Lâm đến đưa canh, tiện tay cũng lấy giúp bưu kiện ấy mang về, còn giúp ta bóc gói hàng.
Bà Lâm thấy bên trong là thuốc ngủ, lo lắng hỏi:
“Tiểu thư, dạo này mất ngủ à? Loại thuốc này không uống bừa đâu.”
“Biết rồi mà.”
Giản Miên trong lòng đã tính sẵn kế, dặn dò:
“Bà Lâm, ngày mai dì không cần mang canh qua nữa.”
“Ừ ừ, thôi.” Bà Lâm gật đầu.
Giản Miên thuận miệng hỏi:
“Phải rồi, con trai dì sao rồi? Khỏi bệnh chưa?”
Bà Lâm hiền:
“Khỏi rồi, sắp cưới vợ rồi. Đến lúc đó nhất định mời ăn kẹo cưới.”
“Ừm.”
Giản Miên gật đầu, chẳng để ý ánh mắt buồn thẳm khi bà Lâm xoay người rời đi.
Đêm đó, Giản Miên uống hết cả lọ thuốc ngủ.
Loại thuốc ta mua là hàng giả, uống cả lọ thật ra cũng chỉ tương đương ba viên liều nhẹ.
Nên khi uống, ta không hề do dự.
Uống xong, ta gửi cho Giản Mặc một tin nhắn:
【Anh, đây là lần cuối em gọi là . Hy vọng kiếp sau, chúng ta có thể gặp lại nhau… bằng một thân phận khác.】
Rồi ta chìm vào giấc ngủ.
Cô ta nghĩ, chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ thấy Giản Mặc đã quay đầu, chấp nhận ta.
Kiếp trước, ta cũng đã từng như thế.
Uống một lọ thuốc ngủ giả, cho rằng khi tỉnh lại, ba mẹ sẽ chuyển thương từ tôi sang ta.
Nhưng ta đã chơi quá tay.
Bởi vì, lọ thuốc giả kia… đã sớm bị bà Lâm âm thầm đổi thành thuốc ngủ thật.
Kiếp trước là thế.
Kiếp này cũng không khác.
Bà Lâm đã giúp việc cho nhà họ Giản hơn mười năm.
Hai năm trước, con trai bà mắc bệnh nặng, cần phải phẫu thuật, không đủ tiền.
Bà bất đắc dĩ phải đến nhờ Tô Thu Vân giúp đỡ.
Tô Thu Vân định cho vay, bị Giản Miên cắt ngang:
“Nhà mình đâu phải tổ chức từ thiện. Lỡ cho rồi bà ta ôm tiền bỏ trốn thì sao? Với lương của bà ấy, cả đời này cũng không trả nổi số tiền đó. Đừng cho.”
Vì không mượn tiền, bà Lâm lỡ mất thời gian mổ cho con trai.
Cuối cùng, cậu con trai – người duy nhất bà nương tựa – qua đời ngay trước ngưỡng cửa hôn nhân.
Bà Lâm giấu kín mọi đau khổ, nhẫn nhịn nuốt hận, chỉ chờ cơ hội trả thù Giản Miên.
Giờ đây, Giản Miên uống thuốc ngủ để giả vờ tự sát.
Bà Lâm lặng lẽ đổi thuốc giả thành thuốc thật, tiễn ta lên đường thật sự.
Bạn thấy sao?