Trở Lại Những Năm [...] – Chương 4

Chương 4

12.

Cuộc sống đại học hoàn toàn khác so với trước đây. Tôi từ bỏ mọi mối quan hệ xã giao không cần thiết, dồn toàn bộ thời gian vào việc học. Đứng trên vai những người đi trước, tôi không dám lãng phí dù chỉ một chút thời gian.

Thế , vào một buổi trưa học tự học, tôi không ngờ lại gặp Diệp Kiến Bách.

Lúc này ta đã tiếp nhận vị trí của cha mình tại nhà máy nhuộm.

Anh ta đã tìm tôi nhiều lần, theo dõi tôi mấy ngày.

Sau khi chỉnh trang lại vẻ ngoài, ta tới gặp tôi để chuyện.

“Tôi thừa nhận là trước đây tôi có chỗ chưa chín chắn. Năm qua tôi đã đi và kiếm tiền. Tôi mời một bữa. Hương Hương, tôi cũng đang chuẩn bị thi lại. Năm sau tôi chắc chắn sẽ đỗ Bắc Đại.” Anh ta hạ thấp giọng, “Còn Tô Nghi Mạn, tôi chỉ coi ấy như em mà thôi. Đừng hiểu lầm.”

“Anh nghe em thi đỗ đại học, mấy ngày trước mẹ đến tìm em, bà rất quý em và đã xem em như con dâu rồi.”

Anh ta nhẹ, giọng mang theo chút cầu khẩn khó nhận ra. Trong tay, ta xách một cái lưới chứa những món quà tôi từng tặng .

“Em xem, vẫn giữ tất cả. Trước đây với Tô Nghi Mạn là do gia đình ép buộc thôi. Ở nông thôn bao năm như , em còn không hiểu là người thế nào sao?”

Tôi hơi nhướng mày, rồi gọi lớp trưởng đang đi ngang qua, khẽ khoác tay vào cánh tay ấy.

“Diệp Kiến Bách, quên mất chưa giới thiệu với , đây là trai của tôi.”

Diệp Kiến Bách đứng sững lại, khó mà tin .

“Bạn trai? Em có trai?—Ngày nào em cũng bận học, em tìm đâu ra thời gian để có trai? Hay là em đã bí mật quen từ trước rồi?”

Ngón tay ta siết lại.

“Cố ý chọc tức đúng không? Vì chọc tức mà em không cần danh tiếng của mình nữa sao? Một quen một người, rồi lại quen thêm người thứ hai?”

“Buông tay.”

“Không thể nào! Anh không thể buông em! Sau khi về thành phố, mới hiểu rằng chúng ta là hợp nhau nhất, cũng mới nhận ra em đã gì cho . Em quên rồi sao? Hương Hương, em sợ bị ốm, mùa đông còn dậy giữa đêm nhóm lò sưởi cho . Ngày thường em dành dụm từng chút mỡ lợn, giấu dưới bát cơm cho . Ngay cả giấy vụn vứt đi, em cũng nhặt lại để giấy tập viết.”

Bên cạnh bắt đầu có các sinh viên vây lại.

Tôi hất tay một cái:

“Tôn trọng chút đi! Diệp Kiến Bách! Vị hôn thê của tới rồi, còn định giở trò lưu manh ở đây sao?”

Anh ta sững sờ, buông tay ra.

Tô Nghi Mạn chưa kịp bật khóc thì bảo vệ đã chạy tới.

Xung quanh bắt đầu rì rầm bàn tán.

“Thật là không biết xấu hổ. Rõ ràng có vị hôn thê rồi mà còn đi quấy rối người khác.”

“Rõ ràng là do vấn đề của chính ta, lại đổ lỗi cho . Tôi thấy trai của này còn tốt hơn ta gấp bội!”

“Trai tài sắc. Nồi nào úp vung nấy thôi!”

Mặt Diệp Kiến Bách tái xanh, ta trừng mắt Tô Nghi Mạn đầy tức tối.

“Cô tới đây gì?”

Hai người ngay lập tức cãi nhau ngay tại chỗ.

Lớp trưởng tôi:

“Bạn Trì, thầy bảo chúng ta đi lấy sách.”

13.

Thật ra chẳng có sách gì cả.

Đi vòng qua bụi cây, lớp trưởng hỏi:

“Đừng lo, mọi chuyện qua rồi. Cần tôi đi thêm với bên an ninh không?”

“Cái người này phải thấy quan tài mới chịu rơi nước mắt. Không thấy tôi thật sự thích người khác, ta tuyệt đối không chịu từ bỏ.”

Khuôn mặt ấy hơi đỏ lên. Tôi buông tay ra.

“Cảm ơn lớp trưởng. Tôi sẽ đến gặp thầy để báo cáo hình trước, tránh phiền đến nhà trường.”

Nhờ có sự hỗ trợ của thầy giáo, những lời đồn về Diệp Kiến Bách chưa kịp lan truyền đã hoàn toàn bị dập tắt.

Sau đó, ta từng giả thợ trồng hoa hoặc người giao rau để đến, vừa đến cổng đã bị bảo vệ ngăn lại.

14.

Kể từ đó, tôi không gặp lại Diệp Kiến Bách trong một thời gian dài. Đến đợt tuyển sinh năm sau, trong danh sách sinh viên mới hoàn toàn không có tên ta.

Ngược lại, Sơn Tuyết gặp ta một lần bên ngoài. Anh ta với Sơn Tuyết rằng tôi chẳng là gì đáng kể, rằng ta sẽ tìm một đẹp gấp trăm, gấp nghìn lần tôi. Anh ta như bị ám ảnh bởi vẻ bề ngoài.

Khi đó, ta đã hoàn toàn cắt đứt với Tô Nghi Mạn.

Tôi nhớ lại kiếp trước, khi ta dẫn Tô Nghi Mạn trở về thăm chốn cũ, những đốm tàn nhang trên mặt ta đã gần như biến mất. Lời cũng cho thấy gia đình Tô Nghi Mạn đã cho ta rất nhiều sự giúp đỡ.

Nhưng ở kiếp này, có vẻ như ta đã hoàn toàn thay đổi hướng đi của cuộc đời mình.

Nhìn lại cuộc đời mình, tôi có cảm giác như mình đang nắm lấy kịch bản lẽ ra thuộc về ta.

Tôi không dám phụ lòng số phận đã ban tặng cho mình, chỉ yên lặng cắt rời từng bài báo trên trang tin tức.

Khi tốt nghiệp năm cuối, tôi không chọn nhà báo, cũng không cân nhắc cơ hội đi du học mà thay vào đó, tôi quyết định đến Thâm Quyến.

Nghe tin này, Diệp Kiến Bách ở quê viện cớ tham gia hội chùa để nán lại mấy ngày chờ tôi.

“Dân quê thì mãi là dân quê, cho dù có cố gắng thì cũng không ra gì. Ban đầu tôi còn tưởng định nhà báo lớn—ai ngờ lại đến cái nơi chó không thèm đái.”

Anh ta cưỡi một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới tinh, phía sau chở một tươi rói.

Tôi nhận ra ấy—người ở thị trấn bên.

Gia đình có bảy con một con trai, ấy không lanh lợi lắm, ít . Nghe lúc mới sinh bị đuối nước nên trí tuệ bị ảnh hưởng.

, ấy rất xinh đẹp, nổi tiếng cả vùng, đôi môi đỏ tươi, hàm răng trắng bóng, giống hệt như Đặng Lệ Quân.

Diệp Kiến Bách tôi chăm .

“Cô đẹp, cũng chẳng đến mức nhất.”

Tôi bước thẳng qua, ta bỏ xe đuổi theo.

“Trì Quế Hương, còn muốn loạn đến bao giờ? Cô có biết không, tôi vừa đến nhà , cả nhà đều náo loạn cả lên. Biết chọn nơi xa xôi hẻo lánh như , bố mẹ đều thà rằng không học đại học, thà rằng lấy tôi từ trước còn hơn—”

Câu cuối cùng rõ ràng là ta bịa ra.

Thấy tôi hơi khựng lại, giọng ta mềm hẳn:

“Hương Hương, không giấu gì em, suốt bốn năm nay không hề kết hôn, là vì đợi em—đêm nào cũng mơ thấy em, mơ thấy chúng ta bên nhau. Chúng ta có cảm mà. Anh không tin là em không có chút cảm giác nào với .”

“Chẳng lẽ chỉ vì trước đây do dự vì gia đình, tặng Tô Nghi Mạn một món quà, vài câu nhiều hơn bình thường mà em giận đến mức này sao?”

Tôi hất tay ta ra:

“Tôi nghĩ là tôi đã rõ ràng đủ rồi!”

Diệp Kiến Bách lắc đầu:

“Anh đã hỏi rồi, lớp trưởng của em chẳng phải trai em.”

Tôi mỉm nhạt:

“Trước kia không phải, không có nghĩa sau này cũng không.”

Anh ta chụp lấy tay tôi.

“Hương Hương, em còn muốn thế nào nữa mới chịu buông bỏ chuyện cũ? Chẳng lẽ em muốn quỳ xuống trước em sao?”

Tôi nắm lấy tay ta, từng ngón một gỡ ra:

“Chúng ta chưa từng bắt đầu, gì đến việc lật trang mới.”

Giọng ta trở nên hoảng loạn:

“Nếu là vì ta, sẽ lập tức đưa ta về. Anh đưa ta về quê là cố để em thấy mà!”

Tôi mỉm nhạt:

“Tôi không quan tâm. Nhân tiện chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

Anh ta mất kiểm soát:

“Trì Quế Hương, em sẽ phải trả giá cho sự cứng đầu và lòng tự trọng của mình. Đợi mà xem, em sẽ hối hận! Anh đã chuẩn bị xong một căn nhà ở khu Hải Điện, có khoản tiết kiệm, có hộ khẩu Bắc Kinh, có công việc ổn định.”

Tôi chỉ ừ một tiếng rồi bước nhanh về nhà.

15.

Năm thứ hai tôi ở Thâm Quyến, Diệp Kiến Bách kết hôn.

Nghe là vì vợ ngây ngô ngọt ngào của ta mang thai, nên buộc phải cưới.

Nhưng sau khi sinh con, ta càng trở nên vụng về, suốt ngày ầm ĩ trong nhà, cái gì cũng muốn đem về cho nhà mẹ đẻ.

Lần nữa tôi nghe tin về ta là bảy năm sau.

Lúc này, tôi đã bắt đầu tự mở xưởng, công việc ổn định, lợi nhuận và thu nhập của những năm đầu tiên, ngoài việc mở rộng sản xuất, tôi còn dùng để về quê sửa đường.

Ngày hôm đó, giống như lần trước khi nhận tin trúng tuyển, gã què lại là người đầu tiên đến nhà tôi.

Sơn Tuyết đã học xong cao học, trở thành giảng viên đại học, dẫn dắt sinh viên nghiên cứu về xây dựng mạng lưới.

Khi đứng trong sân chờ tôi, gã què, người đã hành hạ trong kiếp trước, giờ không dám lấy một cái.

Tôi thấy lòng mình mềm đi, ôm một cái, rồi tặng mấy món quà nhỏ cho các cháu.

Anh trai tôi đã già, cha mẹ tôi cũng đã già.

Họ kinh ngạc chiếc ô tô nhỏ đậu ngoài cửa.

“Ôi! Là của dì à, dì?” cháu tôi hỏi.

“Cố gắng học hành đi, lớn lên dì sẽ dạy con.”

Anh trai lập tức :

“Nghe chưa? Chăm chỉ học hành vào. Em trai con học không tốt, giờ chỉ trông vào con thôi. Sau này giỏi giang như dì.”

Ngoài sân còn có một cậu bé ngó nghiêng, rồi một người phụ nữ giọng oang oang đi vào, bắt đầu than phiền vì đường không mở qua nhà họ.

Tôi hỏi thăm thì biết rằng tuyến đường nhựa đầu tiên quy hoạch để nối liền thị trấn và làng tôi. Có lẽ vì ai cũng biết tôi và Diệp Kiến Bách không hòa thuận, nên lần này họ cố ý tránh qua khu nhà của vợ ta. Gia đình ta đến đây ầm ĩ.

Còn dẫn cả Diệp Kiến Bách tới bắt ta xin lỗi tôi. Diệp Kiến Bách đỏ mặt vì xấu hổ, rồi nổi giận đùng đùng, đập cửa bỏ đi.

Sau đó, mẹ vợ ta tự dẫn con trai mình đến gặp tôi.

Nghe xong câu chuyện, tôi lịch sự trao đổi vài câu với trưởng thôn, rồi lấy bản đồ quy hoạch ra và bổ sung phần đó.

Lý do tôi xây đường là vì năm 1993, bố mẹ tôi đã gặp tai nạn trên con đường này. Kiếp này, tôi có cơ hội để thay đổi, hy vọng những bi kịch như sẽ không xảy ra nữa.

Thấy tôi đồng ý, người phụ nữ kia đến mức giữ chặt đứa bé:

“Lại đây, lạy dì một cái, cảm ơn dì đi!”

Dân làng vội vàng đỡ hai mẹ con bà dậy.

Họ cúi người cảm ơn không ngớt rồi rời đi.

Khi tôi lái xe trở về, qua kính chiếu hậu, tôi thấy một bóng người chầm chậm bước ra từ rừng cây. Đó là Diệp Kiến Bách.

Mới hơn mười năm không gặp, trông ta đã già đi nhiều, tóc đã ngả bạc.

Anh ta đứng phía sau thật lâu, rồi cúi xuống nhặt một viên đá, ném mạnh xuống đất.

Vẫn không cam lòng. Giận dữ bất lực.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...