Trở Lại Ngày Nhà [...] – Chương 6

Chương 6

“Con tôi đã quá đáng chỗ nào?!”

Cha Cố lại vung tay tát thẳng một cái vào mặt Cố Thừa Trạch.

“Câm miệng! Còn thêm câu nào nữa tao sẽ đánh gãy chân mày!”

Rồi ông quay người lại, nở nụ áy náy với tôi, giọng ôn hòa:

“Vãn Tình, chuyện này nhất định chúng ta sẽ cho con một lời giải thích thỏa đáng.”

Tôi đứng dậy, đưa mắt khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại ở Cố Thừa Trạch.

“Đã có mặt đầy đủ hai bên trưởng bối, mọi người cũng thấy rõ lựa chọn của Cố Thừa Trạch rồi.”

“Cuộc hôn nhân này kéo đến bước này cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa.”

Tôi lấy ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn.

“Hợp đồng ly hôn tôi đã soạn đầy đủ và ký rồi. Tài sản sẽ phân chia theo đúng điều khoản tiền hôn ước.”

7

Nghe tôi sẽ ly hôn, vẻ mặt đau khổ của Lâm Sở Sở lập tức biến mất, ánh mắt lóe lên sự đắc ý.

Vừa nãy còn khóc lóc vật vã dưới đất, giờ lại tươi tỉnh hẳn lên.

Cố Thừa Trạch bất ngờ hất tay Lâm Sở Sở ra, bước nhanh đến chỗ tôi, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Vãn Tình, em không thể ly hôn với !”

“Tại sao lại không thể?”

Tôi khẽ nhướng mày.

“Anh ôm người phụ nữ khác trong lòng, giờ lại đến với tôi là không thể ly hôn?”

“Anh rồi mà, giữa và Sở Sở chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường!”

Cố Thừa Trạch cố gắng biện hộ.

“Cố Thừa Trạch, tôi không quan tâm giữa và Lâm Sở Sở là quan hệ gì.”

“Tôi chỉ biết, người chọn là ta, chứ không phải tôi.”

“Đã như , chúng ta không cần phải tiếp tục nữa.”

Tôi thẳng vào ta, từng chữ từng lời rõ ràng.

“Cố Thừa Trạch, còn nhớ hồi mới cưới tôi đã gì không?”

“Tôi cực kỳ ghét người khác đụng vào đồ của tôi.”

“Vậy mà đã bao lần vượt qua giới hạn.”

“Tôi cho biết bao nhiêu cơ hội? Còn đã từng biết trân trọng lần nào chưa?”

“Đồ dơ thì nên vứt bỏ — người cũng .”

Tôi thẳng vào mắt ta.

“Cố Thừa Trạch, tôi không cần nữa.”

Sắc mặt ta lập tức tái nhợt.

Tôi cầm bản ly hôn đưa cho ta.

“Phân chia tài sản theo tiền hôn ước, rất công bằng với .”

Cố Thừa Trạch không nhận.

“Vãn Tình, sẽ không ký! Em chỉ đang giận quá nên mới !”

Lúc này, cha tôi đứng dậy.

“Tổng giám đốc Cố, nếu hai bên có thể ly hôn trong hòa bình thì sau này chuyện hợp tác vẫn có thể bàn tiếp.”

“Còn nếu không — thì tất cả chấm dứt.”

Tập đoàn nhà họ Cố hiện giờ đã như cung tên hết lực, nếu mất đi nguồn hợp tác này, thiệt sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Cha Cố trầm ngâm vài giây, cuối cùng nghiến răng, trừng mắt Cố Thừa Trạch.

“Ký!”

Dưới áp lực từ cha mẹ, Cố Thừa Trạch cuối cùng cũng ký tên.

Tôi và Cố Thừa Trạch, chính thức ly hôn.

Lâm Sở Sở đứng bên cạnh, không che giấu sự đắc ý trong mắt.

Tôi ta, khẽ .

“Lâm Sở Sở, chúc mừng , cuối cùng cũng lên vị trí.”

Một câu khiến cha mẹ nhà họ Cố lập tức phát nổ tại chỗ.

“Con tiện nhân này!”

Mẹ Cố lao tới túm lấy tóc Lâm Sở Sở, giọng biến dạng vì tức giận.

“Đều là tại mày!!”

Tôi gọi quản gia:

“Tiễn khách.”

Đúng lúc này, người giúp việc bưng một bát thuốc bước vào.

“Tiểu thư, thuốc dưỡng thai nấu xong rồi, còn nóng, mời uống.”

Cả nhà họ Cố lập tức sững sờ.

“Vãn Tình… em… em mang thai rồi sao?”

Giọng Cố Thừa Trạch khản đặc, run rẩy đến không thành tiếng.

Tôi đón lấy bát thuốc từ tay người giúp việc, uống xong mới ta.

“Tháng trước, vào cái ngày tát tôi ở bệnh viện, vốn dĩ tôi định chia sẻ với tin vui này.”

“Nhưng thậm chí không cho tôi cơ hội một lời nào.”

Tôi điềm đạm .

Môi Cố Thừa Trạch run run, không thốt ra tiếng nào.

“Từ ngày hôm đó, đã vĩnh viễn đánh mất cơ hội cha của đứa bé này.”

Cha tôi nghe đến đây, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Cái gì? Nó dám đánh con?!”

Ông sải bước tiến đến trước mặt Cố Thừa Trạch, giáng thẳng một cú vào mặt ta.

Cố Thừa Trạch loạng choạng lùi lại, không phản kháng.

“Đồ súc sinh! Dám đánh con tao?! Lại còn là khi nó đang mang thai?!”

Cha tôi gầm lên giận dữ.

Cố Thừa Trạch bị đánh đến rỉ máu khóe miệng, chỉ ngơ ngác tôi, ánh mắt đầy đau đớn và hối hận.

“Vãn Tình…”

Anh ta gọi tên tôi, giọng mang theo van xin.

“Cho thêm một cơ hội nữa… chỉ một lần thôi…”

Chương 6

“Ba? Chú à, sao lại gọi ông ngoại tôi là ba ?”

Tôi nửa nửa không, hỏi.

Gương mặt đã không còn trẻ trung của Tô Khánh trở nên vô cùng khó coi, ậm ừ : “Tôi gọi nhầm thì sao chứ?”

Nhưng ai ở đây là kẻ ngốc để dễ dàng bị qua mặt như ?

Mọi người đều đổi ánh về phía Tô Khánh.

“Không ngờ thật, hóa ra người kia đúng là Tô Khánh, người chết trong đám cháy là Tô Lâm à? Sao lại phải giả em mình chứ?”

“Tôi nghe Tô Khánh từng Tiểu Mãn giống vợ ông ta hơn Lập Hạ, chẳng lẽ là vì thiên vị nên mới ?”

Mọi người bàn tán xôn xao, ông ngoại tôi thì thấu rõ ràng.

“Phì! Thiên vị cái gì mà thiên vị! Hắn ta chỉ là một kẻ ích kỷ nhỏ nhen mà thôi!”

“Bấy lâu nay giả vờ si , bảo là không quên Thanh Thanh nhà chúng tôi, chẳng qua là để moi tiền của ông bà già chúng tôi!”

“Giờ lại giả em trai, chẳng phải cũng vì em ông ta ăn ở phía Nam có tiền à?”

Tôi chợt tỉnh ngộ.

Thảo nào…

Chỉ vì thiên vị mà đến mức đó thì đúng là hơi gượng ép. Nhưng nếu vì lợi ích, thì hoàn toàn có thể hiểu .

Bị vạch trần, Tô Khánh lập tức nổi đóa:

“Mấy người xen vào gì? Em trai tôi chết rồi, tôi tiếp quản sản nghiệp của nó thì có gì sai? Dù sao cũng là tiền của nhà họ Tô!”

Trong đám đông có người nhạt:

“Tiền của nhà họ Tô cái gì, đó là tiền do chính Tô Lâm vất vả ra! Người ta ăn là tìm đến Tô Lâm chứ chẳng phải !”

“Muốn tiếp quản việc ăn của Tô Lâm, cũng phải có năng lực mới chứ!”

Tô Khánh cứng cổ cãi lại: “Sao mấy người biết tôi không có năng lực? Tôi chẳng qua chỉ thiếu cơ hội thôi!”

“Hơn nữa, tôi với Tô Lâm là em sinh đôi, có thể khác nhau đến mức nào chứ?”

Ông ta cứ như đúng rồi, còn Tô Tiểu Mãn thì đã hoàn toàn chết lặng.

Dù trong lòng có mơ hồ nghi ngờ, ta cũng chưa từng nghĩ người bên cạnh tự xưng là ba mình lại chính là bác ruột.

Còn người ba thật sự, lại chính là cái xác cháy đen mà ta từng “xấu muốn chết, chôn sớm cho rảnh”.

Tô Tiểu Mãn không thể chấp nhận sự thật, “sao chổi” ba chết không còn là tôi, mà lại trở thành chính ta. Cú bumerang mà ta ném ra, rốt cuộc quay về đâm vào chính mình, đau đến tận xương tủy.

Nước mắt lập tức trào ra, ta ôm ngực, trước mắt tối sầm rồi ngất xỉu tại chỗ.

Tô Khánh lúc này cũng không rảnh quan tâm đến ta, thân phận bị vạch trần, đám đòi nợ lập tức xông đến bám riết lấy ông ta.

Ông ta lúng túng chạy tới bên công an định cầu cứu, công an chỉ lạnh lùng liếc ông ta một cái.

“Xin lỗi, nợ tiền thì phải trả, đây là chuyện đúng hợp lý, chúng tôi không can thiệp .”

Thấy công an cũng không giúp gì, Tô Khánh hoàn toàn hoảng loạn.

Thời gian qua ông ta tiêu xài hoang phí, chỉ mong trở về phía Nam tiếp quản việc ăn của Tô Lâm rồi sẽ có tiền, giờ thì trong tay chẳng còn đồng nào.

Gấp quá, ông ta lại nhào đến trước mặt tôi, “phịch” một tiếng quỳ xuống.

“Lập Hạ! Lập Hạ! Ba biết sai rồi! Con giúp ba một lần đi mà!”

“Ba chỉ còn mỗi mình con thôi Lập Hạ, nể ba đã nuôi con khôn lớn, con giúp ba trả nợ lần này, sau này con bảo ba gì ba cũng nghe, có không?”

Giọng điệu hèn mọn như thế, tôi chưa từng nghe qua, cảm giác có chút mới lạ.

Nhưng gương mặt đẫm nước mắt nước mũi của Tô Khánh, tôi vẫn không nhịn lùi lại một bước.

“Lúc vay tiền, lúc quyết định giả , có từng nghĩ đến tôi sẽ phải trải qua chuyện gì không?”

“Chú nghĩ rằng chỉ cần là bề trên quỳ xuống thì tôi nhất định phải tha thứ sao?”

“Xin lỗi, tôi chỉ thấy ông thật kinh tởm!”

5

Biết rằng tôi không mềm lòng, Tô Khánh chỉ hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ để thoát thân.

Đáng tiếc, da mặt quá dày, đến ngất cũng không nổi.

Ông ta chớp mắt lia lịa, lại quay sang quỳ gối trước mặt mấy tên chủ nợ dữ dằn kia.

“Anh, đại ca, có gì thì từ từ , cho tôi thêm vài ngày, nhất định tôi sẽ trả đủ!”

Mấy người kia liếc nhau, lạnh.

“Ngay cả con ruột mà bán là bán, ông nghĩ bọn tôi có lý do gì để tin ông à?”

“Mau trả tiền! Nếu không thì đừng trách bọn tôi đưa ông đi đấy!”

Còn đưa đi đâu thì… không ai dám trước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...