3
Tô Tiểu Mãn kéo tay Tô Khánh nũng.
Tô Khánh tất nhiên là không nỡ để con khóc, định thu lại tiền thì tôi đã nhanh tay giật lấy.
“Chú à, đã cho thì đừng rút lại, chẳng lẽ lại tiếc mấy đồng bạc lẻ này sao?”
“Chút tiền này với một doanh nhân tương lai như thì chẳng là gì cả, tôi xin cảm ơn trước nhé.”
“Haizz, ai bảo ông bố chết yểu của tôi lại lấy mất tiền thưởng của tôi cơ chứ, tôi cũng đành chịu thôi.”
Nghe tôi nhắc đến tiền thưởng, Tô Khánh – vốn đang định nổi giận – lập tức xì hơi, cúi gằm mặt, rõ ràng là đang chột dạ đến cực độ.
Tôi thu hết phản ứng của ông ta vào mắt, trong lòng lại lạnh thêm mấy phần.
Thấy chưa, ông ta cũng biết rất rõ – số tiền đó vốn dĩ không thuộc về ông ta!
Nhưng kiếp trước, ông ta chẳng để cho tôi một con đường sống nào cả.
Gặp phải người cha nhẫn tâm như , đúng là tôi xui tận mạng.
Tôi liếc sang Tô Tiểu Mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng vì tức giận, hoàn toàn không hiểu tại sao cha mình lại đột nhiên trở nên do dự như .
Rõ ràng đã định thu lại số tiền đó rồi, sao lại để người ta cướp mất?
Cô ta “hừ” một tiếng, quay người bước đi rất nhanh.
Tô Khánh vội vàng đuổi theo.
Không cần đoán cũng biết, lần này chắc chắn lại phải bỏ tiền lớn ra để dỗ dành, dù sao Tô Tiểu Mãn cũng là “tiểu công chúa” cả nhà cưng chiều.
Nhưng Tô Khánh đâu phải là tôi, trong tay ông ta gì có nhiều tiền như ?
Không biết đến khi số tiền đó cạn sạch, cha con của họ có còn tốt đẹp như bây giờ không nữa.
Nhìn hai trăm đồng trong tay, tôi bỗng nhiên trầm ngâm suy nghĩ.
Không đúng, tại sao tôi lại phải trả nợ thay cho Tô Khánh?
Tôi đâu có nợ nần gì ông ta!
Nhớ lại gương mặt của mấy người đã gần như hủy hoại cả đời tôi ở kiếp trước, trong lòng tôi nảy ra một ý tưởng, âm thầm đi tìm vài người đáng tin trong làng.
Chớp mắt đã đến ngày lễ tang cho “ba tôi”.
Tô Khánh – kẻ này vì đọc đôi ba chữ mà luôn coi thường dân làng – vốn chẳng có mấy ai quý mến.
Nhưng vì tôi thi đậu Đại học Bắc Kinh, nên cũng có không ít người đến dự đám ma để ăn cỗ.
Tô Khánh ngồi chễm chệ ở vị trí chính giữa, vẻ mặt đắc ý khi nghe mọi người khen ngợi một cách tâng bốc cái “xác chết” kia – vốn chính là ông ta.
Dù gì khi còn sống, gì có mấy người trong làng từng khen ông ta như .
“Ôi, cả tôi trước giờ là người tốt, chị dâu mất bao nhiêu năm cũng không tái hôn, còn nuôi đứa con giỏi giang thế kia.”
“Chỉ tiếc là số không may thôi. Một người đàn ông như ấy, đáng ra phải sống trăm tuổi mới đúng.”
Mọi người chỉ thuận miệng phụ họa, nghĩ gì trong lòng thì chưa chắc đã giống như lời . Nhưng việc ông ta có một đứa con như tôi khiến họ thực sự ghen tị.
Tôi ôm tấm ảnh trắng đen quỳ đó, còn Tô Tiểu Mãn thì vừa gắp một cái đùi gà, vừa trợn mắt, miệng lẩm bẩm:
“Sao chổi! Đại bá bị cháy đen như , còn buồn nôn, chi bằng chôn sớm đi cho xong, mất công tốn thời gian.”
Giọng ta không hề nhỏ, không ít người nghe rõ mồn một.
Một thím không nhịn nhíu mày lên tiếng:
“Tiểu Mãn, dù sao Lập Hạ cũng là chị con, nhà gặp chuyện chẳng an ủi thì thôi, lại còn lời cay độc thế à? Thật đúng là lòng dạ đen như mực!”
Thấy Tô Tiểu Mãn bị mắng, Tô Khánh lập tức như gà mẹ che chở con, vội vàng bênh vực:
“Chị dâu, con bé còn nhỏ, chị có phải nặng lời quá không?”
“Tiểu Mãn nhà tôi cũng không sai! Nếu không vì Lập Hạ, thì chị dâu tôi cũng không mất sớm như . Gọi nó là sao chổi thì có gì sai?”
Lời của Tô Khánh, tôi nghe rõ từng chữ, suýt nữa bật vì tức.
“Chú à, mà không sợ mẹ tôi nửa đêm về tìm sao?”
“Hồi đó nếu ba tôi có đủ tiền, mẹ tôi đâu đến nỗi phải chịu đựng bệnh tật kéo dài đến mức không cứu .”
“Hóa ra bao năm nay, mấy người lớn các người đều đổ hết tội lên đầu tôi sao?”
Tô Khánh thấy mất mặt, mặt đỏ bừng lên vì tức, giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.
“Ba mày đã cố gắng xoay sở tiền bạc lắm rồi! Tao là do mày thì sao? Không phải tại sinh mày ra khiến chị dâu tao tổn sức khỏe đấy à? Trước đó bà ấy khỏe mạnh lắm cơ mà!”
Trong mắt ông ta đầy rẫy sự chán ghét, rõ ràng bao năm nay ông ta luôn nghĩ như thế, rồi dần dần tự lừa mình lừa người.
Bạn thấy sao?