Tôi và bố quay về nhà.
Lôi hết đồ của Vương Phương ra ngoài.
Đổi luôn ổ khóa.
Bố liên hệ luật sư ly hôn, vì bà ta đã cố ý giấu thông tin thật, đây là lừa hôn.
Làm xong tất cả, tôi và bố mới thấy nhẹ nhõm.
Lần sau gặp lại Vương Phương là khi thám tử tư mang tài liệu điều tra đến.
Kết quả hoàn toàn đúng như tôi dự đoán.
Vương Phương và chồng cũ ly hôn không phải vì chồng cũ ngoại .
Mà vì chồng cũ phát hiện con không phải máu mủ của mình.
Sau khi điều tra, phát hiện ra Vương Phương và Vương Hữu Thành luôn vụng trộm.
Nhưng cảm của họ không xã hội chấp nhận.
Vương Phương dù lấy người khác, trong lòng chỉ có Vương Hữu Thành, thậm chí sinh con cho hắn.
Khi sự việc vỡ lở, cả hai mẹ con bị đuổi ra khỏi nhà.
Vương Phương không dám thật với Vương Linh Linh, chỉ dùng lý do chồng cũ ngoại để lừa con bé.
Bố đọc xong thì thở dài.
Tôi vỗ vai bố, an ủi:
“Bố đừng buồn nữa, chẳng qua là bị người quen lừa thôi. Không có gì to tát, sau này đừng dễ tin người nữa.”
Bố liếc tôi:
“Bố là thương con, bị bà ta giày vò lâu như .”
Tôi chỉ hì hì.
Xuống tầng, thấy Vương Phương đang lượn lờ phía dưới.
Vì chúng tôi đã đổi khóa, bà ta không vào .
Hôm nay nhận đơn ly hôn, bà ta buộc phải tới.
Nhìn thấy tôi, bà ta trừng mắt hận thù.
Rồi quay đầu, chất vấn bố:
“Tại sao đổi khóa, tại sao vứt đồ của tôi, tại sao ly hôn? Tôi toàn tâm toàn ý chăm sóc con , sao đối xử với tôi như ?”
Chưa đợi bố trả lời.
Tôi giơ tay, chỉ ra sau lưng bà ta.
“Cô Vương, con đến tìm rồi kìa.”
Thật ra tôi cũng không ngờ lại gặp Vương Linh Linh ở đây.
Dù sao thì ta vừa dùng bút thi đâm mù một mắt bố ruột.
Sao lại có thể ra ngoài nhanh ?
Vương Phương quay lại.
Sững sờ khi thấy con cầm dao.
Không chút do dự, Vương Linh Linh lao đến, đâm bà ta liên tiếp.
Sự hung hãn đó khiến ngay cả bố tôi – một người đàn ông trưởng thành – cũng phải rùng mình.
Tôi và bố lập tức lùi thật xa.
Khi cảnh sát tuần tra đến.
Vương Linh Linh vẫn đang ngồi đè lên người mẹ, từng nhát dao như muốn xé xác.
“Cho mày hỏng kỳ thi của tao, cho mày hỏng cả đời tao.”
Cảnh sát khống chế ta.
“Cô bị điên à? Bố mẹ ruột không truy cứu chuyện đâm mù mắt bố, không biết ơn thì thôi, lại còn cầm dao hành hung?”
Bị đưa lên xe cảnh sát, ta như kẻ điên.
Có lẽ loại người như ta, sinh ra đã khiếm khuyết.
Và có lẽ thứ khiếm khuyết chính là não bộ.
Khi cảnh sát gọi 120.
Tôi tiến lại gần Vương Phương.
Ánh mắt bà ta đã đờ đẫn, thở nhiều hơn hít.
Nhìn thân thể bị đâm đến rách nát của bà ta.
Tôi không hề có chút thương nào.
Tôi ghé sát tai bà ta, nhỏ: “Cô Vương, biết thế nào là tội có đáng không? Loại ác quỷ như … phải xuống địa ngục.”
Bà ta cố gắng tập trung tôi.
Trong mắt đầy hận, đầy hối hận, đầy không cam lòng.Cuối cùng, trút hơi thở cuối cùng…
Hoàn
Bạn thấy sao?