Trước khi vào cửa, tôi dặn bố.
Phải giả vờ như không có chuyện gì.
Tuyệt đối đừng để lộ sơ hở.
Bố lạnh mặt, gật đầu.
Dù sao ông và Vương Phương cũng ít gặp nhau, chẳng có mấy cảm.
Về cảm, ông vẫn nghiêng về phía tôi.
Về đến nhà.
Vương Phương đã nấu xong bữa tối.
Đang đợi chúng tôi về.
Thấy cả bàn đầy thức ăn.
Tôi và bố liếc nhau một cái.
Bố bình thản : “Bọn ăn rồi.”
Nói xong, ông đi thẳng vào phòng.
Sắc mặt Vương Phương trở nên khó coi hẳn.
Tôi vội vàng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng để ý, bọn con vừa ăn ở ngoài rồi. Ban đầu con định gọi mẹ đi cùng, bố ăn xong muốn về nghỉ ngay nên con không gọi.”
Nghe tôi giải thích, sắc mặt Vương Phương mới khá hơn một chút.
“Yên Yên, con chuẩn bị thi thế nào rồi?”
“Cảm ơn mẹ đã quan tâm, không vấn đề gì ạ.”
Bà ta gật đầu hài lòng, thì tốt.
Thật ra tôi vẫn phải thừa nhận, bà ta cũng rất giỏi chịu đựng.
Một tháng từ khi tôi trọng sinh về.
Tôi tìm đủ mọi cách hành hạ bà ta, bà ta đã sớm chẳng buồn chuyện với tôi nữa.
Vậy mà vừa thấy bố tôi về.
Bà ta lại lập tức tỏ ra quan tâm tôi như chưa từng có chuyện gì.
Đúng là loại biết co biết duỗi.
Mà kiểu người như mới là đáng sợ nhất.
Vì lợi ích, thứ gì cũng có thể hy sinh.
Nhưng mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Ngày mai, bà ta sẽ nhận cú đòn đầu tiên.
Có thể không chí mạng, chắc chắn sẽ là bước đầu tiên đưa bà ta xuống địa ngục.
10
Sáng hôm sau, tôi nũng với bố, bảo bố đưa tôi đi học.
Bố cưng chiều gật đầu.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi với Vương Phương:
“Mẹ, tối nay chắc con và bố không về. Hôm nay phân phòng thi, bọn con sẽ ở khách sạn gần điểm thi. Mẹ có đi cùng không?”
Vương Phương ấp úng hồi lâu.
Bố cau mày tỏ vẻ khó chịu: “Cô bận gì à? Yên Yên thi đại học là chuyện lớn như , mà mẹ lại không đi cùng?”
Vương Phương cúi đầu, im lặng, không cũng không gật.
Phản ứng của bà ta nằm trong dự đoán của tôi.
Tôi kéo tay bố:
“Thôi, chắc mẹ có việc, đừng khó mẹ.”
Bố hừ mạnh một tiếng rồi đi cùng tôi ra ngoài.
Đến trường, tôi bảo bố đứng chờ ở ngoài.
Còn mình thì đi vào.
Vừa tới cửa lớp, phía sau đã có người vội vã xô mạnh vào tôi.
Lao thẳng vào lớp.
Nhìn bóng lưng Vương Linh Linh, tôi khẽ lạnh.
Cuối cùng mày cũng xuất hiện.
Vương Linh Linh vốn hầu như chẳng đến trường trong thời gian này, vừa vào lớp đã hùng hổ chất vấn Lý:
“Chẳng phải em tiến cử rồi sao? Sao vẫn phải thi đại học? Cô gọi điện bảo em đến lấy giấy dự thi là có ý gì?”
Cô Lý nhíu mày: “Ai với em là em tiến cử? Nhà trường chưa hề nhận thông báo từ Nam Đại.”
Vương Linh Linh lập tức hoảng hốt.
“Em đã điền vào đơn đăng ký tiến cử mà, sao lại không ?”
Cô Lý bất lực: “Top 10 của khối đều điền, chẳng lẽ ai cũng tiến cử?”
Vương Linh Linh bàng hoàng các trong lớp.
“Vậy… sao không ai cho em biết? Em tưởng điền đơn là rồi.”
Những từng điền đơn thì tỏ ra chán ghét, quay mặt đi không thèm ta.
Ai bảo trước đây ta lúc nào cũng vênh váo trong lớp.
Mọi người đã chán ngấy từ lâu.
Đã chẳng muốn chuyện, thì sao lại phải cất công bảo ta rằng sau khi điền đơn tiến cử còn phải chờ phản hồi từ Nam Đại?
Khi Vương Linh Linh nhận giấy dự thi…
Cô ta buộc phải chấp nhận sự thật mình không tiến cử.
Ngồi ngẩn ra tại chỗ, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Từ lúc biết tin mình tiến cử, ta chưa đọc nổi một trang sách.
Ngày nào cũng ôm điện thoại chơi.
Tình trạng này thì đừng đến thi vào Nam Đại.
Ngay cả đỗ đại học hạng nhất cũng khó.
Cô Lý tôi đầy bất ngờ.
“Trịnh Yên, em đến đây gì? Em đâu cần tham gia kỳ thi đại học.”
Tôi mỉm với Lý.
“Cô, em đến để ‘ người trong lòng’ thôi.”
Cô Lý tôi thật sâu.
Phát xong giấy dự thi, không gì thêm.
Ngày mai là thi rồi, bây giờ gì cũng vô ích.
Cô rời khỏi lớp, các bắt đầu xì xào bàn tán.
Thảo luận xem ai thi ở điểm nào.
Tôi vẫn chằm chằm vào Vương Linh Linh.
Vừa nãy, câu của Lý, ta nghe rõ.
Cô ta không ngu, hiểu rằng việc tôi không thi nghĩa là gì.
“Trịnh Yên, đồ lừa đảo, chẳng phải sẽ thi đại học, tranh thủ khoa tỉnh sao?”
Tôi tỏ vẻ khó hiểu: “Sao biết?”
Vương Linh Linh im bặt.
“Vương Linh Linh, là mẹ – Vương Phương – cho đúng không? Vốn dĩ tôi định dự thi thật, mẹ quá ngu, suốt ngày lải nhải bên tai tôi, ép tôi đi thi. Với tư cách mẹ kế, bà ta can thiệp quá sâu, khiến tôi nghi ngờ. Thế nên tôi mới đổi ý, chấp nhận tiến cử.”
Vương Linh Linh trừng tôi đầy căm hận.
“Trịnh Yên, thật đê tiện.”
Tôi khẽ lắc đầu, khinh thường: “Đừng trách tôi, trách mẹ đi. Bà ta lộ quá rõ.”
Nhìn dáng vẻ sụp đổ của Vương Linh Linh.
Tôi biết, mục tiêu đã đạt .
Quay người, rời khỏi lớp.
Bạn thấy sao?