Tối nay chúng tôi ăn mì chan nước hầm xương.
Bà nội tôi ra ngoài bán hàng vẫn chưa về, còn bố tôi thì chạy ra ngoài mua xương.
Tôi ngồi trong sân, vừa suy tư vừa nhặt rau, thì Cố Dương trở về.
Mấy ngày nay, ấy luôn ở đây
Chủ và tối cùng ngồi nhặt rau.
Tôi quay đầu góc nghiêng nghiêng điển trai của , không kìm mà có chút ngẩn ngơ.
Tôi thật sự đang nhặt rau cùng thần tượng đã qua đời sớm của mình.
Cố Dương quay đầu, đối diện với ánh mắt của tôi, "Sao em lại bằng ánh mắt đó?"
Chú ấy cong môi .
Tôi vội đứng dậy, né tránh ánh mắt của .
Nhưng vì ngồi xổm quá lâu, chân tôi tê rần, cuối cùng cả người đột ngột ngã về phía sau.
Cố Dương nhanh chóng kéo tôi lại, "Cẩn thận!"
Đầu tôi đập vào cằm .
Chú ấy hít sâu một hơi, "Ai da!"
Tôi vô thức thổi vào cằm ấy, vội vàng xin lỗi, "Chú Cố, xin lỗi! Rất xin lỗi!" tài tại
Cố Dương véo má tôi, "Giang Hoan, việc em nhờ , đã sắp xếp ổn thỏa rồi"
"Đừng gọi là Cố nữa, nhé?"
Giọng nhẹ nhàng của ấy tim tôi đập nhanh như trống.
Đúng đúng lúc đó, bố tôi trở về.
Ông ấy nổi giận đùng đùng, "Cố Dương, mày là đồ súc sinh! Mau bỏ tay ra khỏi má con taoooo!”
11,
ôi bố tôi cần
Tôi bố tôi cầm xương sườn lao về phía Cổ Dương.
huyện đăng tải tại
Thế là tôi vội vàng đứng chắn trước mặt ấy, "Bố, bố hiểu lầm rồi! Chủ Cổ không gì con cả!”
Bố tôi gượng , "Con , con vào phòng đi. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không ra ngoài! Hôm nay bố phải dạy cho cái thằng nhóc Cổ Dương này một bài học, con ch.ó lợn này dám vặt củ cải trắng của bố!"
Đây là lần đầu tiên tôi thấy bố tức giận đến , nổ đùng đùng như pháo .
Tôi quay sang Cổ Dương , "Chủ Cổ, chủ mau giải thích đi!”
Lúc nãy là do tôi vô va vào cằm của ấy, tôi theo bản năng thổi cho , nên ấy mới véo má tôi!
xoay cổ tay cang
Cố Dương xoay cổ tay, càng là.m t.ì.nh hình thêm căng thẳng, "Cháu không có gì để giải thích, Giang"
Chú Giang?
Chủ ấy gọi bố tôi là Giang?
Ý gì đây?
Tôi rất thắc mắc, trong lòng như có hàng ngàn dấu hỏi chấm.
Đầu bố tôi gần như bốc khói, "Con ngốc này, thằng cha Cổ Dương này để ý đến con rồi! Con gọi bố là bố, nó muốn cùng vai về với con nên mới cố gọi bố là Giang!"
Trong đấu tới nhiều Do
Trong đầu tôi như có một chùm pháo hoa nổ tung.
Tôi đáp lại theo phản xạ, "Chủ Cố, đừng thích con! Chúng ta không thể đâu!"
Đợi sau khi xử lý xong mẹ tôi, tôi sẽ biến mất.
Mặt Cổ Dương lập tức trắng bệch.
Sự trẻ trung đầy sức sống của ấy cũng trở nên u ám.
Lúc này, mẹ tôi bước vào.
Bà ta lớn, "Cậu Cổ, tôi là mẹ của Giang Hoan, hôn sự của nó do tôi quyết định"
“Được cậu để ý, là phúc của nó.
"Tối nay cậu có thể đưa nó đi.
12,
Tôi nắm chặt tay, giương mắt mẹ tôi.
Trên gương mặt vẫn còn nét non nớt ấy hiện lên vẻ ngông cuồng và hung hãn như một con thú dữ.
ở trước, khi vừa mới tai
Kiếp trước, khi vừa mới ra tù, bà ta cũng như .
Tôi đoán không sai.
Mẹ tôi đã trọng sinh.
Vì nên bà ta mới nhẫn nhịn lâu như thế rồi mới đến tìm tôi và bố tôi.
Cổ Dương sửng sốt.
Bố tôi bảo vệ tôi ở phía sau lưng.
Tôi không thấy biểu cảm trên mặt ông lúc này.
Nhưng tôi thấy những sợi gân xanh nổi lên trên cổ ông.
Ông , "Nhiếp Tán, Hoan Hoan là con tôi, không liên quan gì đến , mau cút đi!"
Mẹ tôi li.ế.m môi, dùng ánh mắt để tiện bố tôi.
"Giang Hoài, tôi đã trọng sinh. Năm năm sau, và tôi sinh ra Giang Hoan"
"Tôi đã ngủ với không biết bao nhiêu lần, tôi đã chơi từ đầu đến chân...
ấy cái châu Du
Tôi chộp lấy cái chậu rau rồi ném vào mặt bà ta, "Bà câm miệng!"
Mẹ tôi không tránh né.
Cái chậu đập vào mặt bà ấy, cho miệng bà ta chảy đầy má u.
Trời vốn trong xanh, bỗng nhiên mây đen kéo đến cùng với tiếng sấm rền vang, một tia chớp màu đỏ lóe trên bầu trời.
Mẹ tôi điên cuồng, "Giang Hoan, con nhỏ súc sinh này, mày dám ra tay với mẹ ruột mày, trời không dung, đất không tha, sấm sét sẽ đánh c.hết mày!
"Tao đã rồi, dù là mày hay thằng bố mày cũng đừng hòng thoát khỏi tao, kể cả ch ế trồi cũng đừng mong thoát khỏi tao!"
Bố tôi nắm chặt tay, gần xanh nổi lên đến tận thái dương.
Cố Dương giữ chặt vai bố tôi, "Giang Hoài, cậu đừng để ý đến con mụ điên này!"
Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ phía ngoài cổng.
Một đám người bước vào.
Người đi đầu chính là thị trưởng Cổ.
Phía sau ông là rất nhiều nhà báo.
đt lại, nhớ đồng
Tôi nheo mắt lại, nhớ đến tin tức tối qua.
Hôm nay, thị trưởng Cổ sẽ đến nhà dân thăm hỏi.
Thì ra mẹ tôi nhẫn nhịn lâu như là vì chờ đến khoảnh khắc này.
Bà ta vẫn hệt như kiếp trước.
Vừa điên vừa n g u. Cái tại
Bạn thấy sao?