Trở Lại Năm Tháng [...] – Chương 4

8,

Sao Cổ Dương lại đến đây!

Anh ấy là một nhân vật huyền thoại.

Không chỉ là con trai cùng

là con trai của thị trưởng Cổ, mà còn là người đã lật đổ Nhiếp Vọng Xuân - ông trùm than đá á c độ c.

Anh ấy chính là thần tượng của tôi.

Thật ra khi tôi biết về ấy, ấy đã qua đời vài năm rồi.

Nhưng bây giờ tôi tận mắt thấy một Cổ Dương đang sống sờ sờ!

Anh còn xuất sắc hơn tôi tưởng tượng rất nhiều!

Khi nghe mỉm gọi tôi là em , tai tôi đỏ bùng lên.

cuốn nhân tại

Nhiếp Vọng Xuân nhận ra Cổ Dương.

Da mặt ông ta rất dày, sau khi nhiệt chào hỏi Cố Dương thì ông ta lập tức rời đi.

Ra đến cửa, ông ta nhổ một bãi nước bọt lẫn m áu xuống đất, giọng điệu mỉa mai, "Cậu Cổ, sức khỏe của thị trưởng Cổ dạo này rất kém

"Công việc lại vất vả như thế, không biết chừng thì độ t tử nhỉ?"

"Đến lúc đó, cậu Cổ sẽ nếm thử cảm ‘Phượng hoàng ở chốn cheo leo, sa cơ lỡ vận phải theo đàn gà là như thế nào"

Tôi lập tức đáp trả, "Ông Nhiếp, ông nhiều việc ác như , ngày mưa ra ngoài, nhớ phải mang theo cột chống sét đầy nhé.

"Nếu không, ông trời sẽ đánh chết ông trước đó, đồ súc sinh không bằng chó cũng chẳng bằng lợn!"

Kiếp trước, sau khi bố mẹ tôi ch ế t đi, tôi đã tìm hiểu kỹ về gia đình mẹ tôi.

Cũng vì , tôi mới biết thông tin về thị trưởng Cổ và Cổ Dương.

Thị trưởng Cổ mới điều đến Phong Châu, nhiệm vụ chính là xử lý Nhiếp Vọng Xuân.

Nhưng ông còn chưa kịp ra tay, một tuần sau kỳ thi đại học, thị trưởng Cổ đã gặp tai nạn và qua đời.

Ông trời đã cho tôi cơ hội tái sinh, tôi không chỉ muốn cứu bố tôi, mà còn muốn cứu cả thị trưởng Cổ và Cổ Dương nữa.

9.

Chú Cố Dương lại là cùng bàn của bố tôi, mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt.

Máy quay phim mà bố tôi mượn là của chủ Cổ Dương.

Tối qua, bố tôi cũng ở nhờ nhà Cố Dương.

Vì bảo vệ cho sự an toàn của bố tôi, chủ Cổ Dương đã giữ bố tôi ở lại qua đêm.

Sau bữa tối, tôi mở miệng câu đầu tiên với chủ Cổ Dương, "Chú Cố ạ...

Chú ấy đang uống nước trái cây, nghe xong lập tức bị sặc.

Tôi vội vàng đưa khăn giấy cho ấy, còn lễ phép đưa bằng cả hai tay.

Chủ ấy là thần tượng của tôi.

Tôi rất kính trọng ấy.

Chú Cố Dương lau miệng, , "Chú cơ á? Trông tôi già đến mức đó cơ à?"

Bố tôi ha hả, đưa tôi một cốc nước ngọt, "Hoan Hoan là con tôi, con bé gọi cậu là là đúng rồi còn gì nữa."

Tôi vội thổi cho bố, giống như hồi nhỏ khi tôi bị thương, bố cũng như cho tôi.

Bố tôi đỏ mặt, rụt tay lại.

Tôi về phía chủ Cổ Dương đang nhíu mày, "Chú Cổ, không phải cháu nguyền rủa thị trưởng Cổ đâu ạ"

"Nhiếp Vọng Xuân sợ rằng thị trưởng Cố sẽ chỉnh ông ta, cho nên đã sớm lên kế hoạch tuần sau sẽ ch ế t thị trưởng Cố rồi.

Chủ Cổ Dương là thần tượng của tôi.

ở Dương là thân thàn

Tôi đã tìm kiếm tất cả thông tin của ấy trên mạng.

Tôi nhớ rất rõ thời gian và địa điểm thị trưởng Cố xảy ra chuyện.

Nói đến đây, tôi về phía chủ Cổ Dương.

Ánh mắt của dần trở nên sắc bén.

Đôi mắt đào hoa của bố ngăn nước.

Tôi vội thổi cho bố, giống như hồi nhỏ khi tôi bị thương, bố cũng như cho tôi.

Bố tôi đỏ mặt, rụt tay lại.

Tôi về phía Cổ Dương đang nhíu mày, "Chủ Cổ, không phải cháu nguyền rủa thị trưởng Cổ đâu ạ"

"Nhiếp Vọng Xuân sợ rằng thị trưởng Cố sẽ chỉnh ông ta, cho nên đã sớm lên kế hoạch tuần sau sẽ c h ế t thị trưởng Cố rồi"

vong là thần tương

Chủ Cố Dương là thần tượng của tôi.

Tôi đã tìm kiếm tất cả thông tin của ấy trên mạng.

Tôi nhớ rất rõ thời gian và địa điểm thị trưởng Cổ xảy ra chuyện.

Nói đến đây, tôi về phía chủ Cố Dương.

Sớm muộn gì cũng có ngày tôi phải rời đi.

Ông ấy nhờ thị

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đầu đinh hôn thứ hạ đăng tải Monkov miễn trừ mọi

nhờ thị trưởng Cố chuyển hộ khẩu của tôi sang nhà họ Giang, trở thành em trên danh nghĩa của ông ấy.

Tôi là người xuyên không đến thời đại này nên tôi không có hộ khẩu ở đây.

Bố tôi đã cho tôi một thân phận hợp pháp để có thể đường đường chính chính sống ở thời đại này.

Tôi hỏi bố tại sao lại .

Ông ấy trả lời tôi, "Bố mong con thật sự trở thành người thân của bố”

"Hoan Hoan, con rất quan trọng đối với bố"

"Nếu không có sự xuất hiện của con, có lẽ bố đã bị Nhiếp Tàn cho m ù mắt, cả cuộc đời của bố cũng bị hủy hoại rồi"

Nghe , tôi cúi gằm đầu xuống.

Không để bố thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi .

Tôi không phải là người của thời đại này.

Sớm muộn gì cũng có ngày tôi phải rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...