Trở Lại Năm 77, [...] – Chương 7

Chương 7

Anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn và méo mó:

“Phán Phán… hiểu em lắm. Em như điên, em đến không còn lối thoát. Cho dù từng quá đáng, giờ đã hối hận rồi…Đừng giả vờ không còn quan tâm đến nữa, không?”

“Anh xin lỗi… thừa nhận mình từng những lời quá đáng, đều không phải thật lòng đâu.”

“Còn em — em cũng từng sỉ nhục, từng không ra gì, đều bỏ qua hết, không? Dừng lại ở đây đi, đừng tổn thương thêm nữa, thật sự đau lắm.”

“Giờ em đưa về nhà, với bố em là chúng ta sẽ kết hôn. Sau này cưới nhau rồi, sẽ lo liệu mọi thứ trong nhà, chỉ mình em thôi. Phán Phán… biết em vẫn còn .”

Tôi thật sự thấy mệt mỏi rồi.

Không ngờ đến lúc này mà ta vẫn chưa chịu buông.

Giờ ta muốn níu kéo, cũng chỉ vì chẳng còn ai quan tâm đến ta nữa ngoài tôi.

Tôi lạnh nhạt :

“Lý Vân Thăng, bảo vệ đang đứng ngay bên cạnh đấy. Ban đầu tôi định đi cửa sau, cuối cùng lại chọn đi cửa chính — biết vì sao không?”

Ánh mắt ta sáng rực lên:

“Vì em thấy ! Em vẫn đúng không?!”

Tôi không do dự, đáp thẳng:

“Không. Là vì tôi đã hoàn toàn không còn để tâm đến nữa. Với một người xa lạ, tôi chẳng cần phải trốn tránh.”

“Mà quên rồi à? Kiếp trước bị từ chối mười lần. Kiếp này, tôi cũng từ chối mười lần rồi. Anh nên từ bỏ đi thôi. Chỉ khác là lần này… chẳng còn ai để trút giận nữa.”

Nói xong câu cuối cùng, tôi chẳng buồn ta thêm lần nào nữa — quay lưng, sải bước rời đi.

Về sau, cuộc sống của tôi dần dần ổn định.

Sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, cửa hàng của bố ngày càng ăn phát đạt.

Em tôi cũng thi đỗ Đại học Bắc Kinh, trở thành đàn em của tôi.

Ngày tôi nhận giải thưởng cho bài luận văn xuất sắc, Lý Vân Thăng lén lút lẻn vào thư viện, gieo mình từ tầng thượng xuống.

Khi nghe tin, tôi rất sốc — không ngờ tâm lý ta lại yếu đến thế.

Đã từng ấy thời gian trôi qua, ta vẫn như con chuột chui rúc trong ống cống, găm chặt vào cuộc sống của tôi.

Nhưng lần này, bằng cái c.h.ế.t của mình, ta cuối cùng cũng mang lại cho tôi sự bình yên tuyệt đối.

Có lẽ… đó là việc tử tế duy nhất mà ta từng trong đời.

Tại một buổi tọa đàm học thuật, tôi gặp lại “thiên kim quân khu” — người mà kiếp trước tôi từng ganh tị đến mức cắn răng nghiến lợi.

Nhưng bây giờ, tôi đã chẳng còn lý do gì để đố kỵ nữa.

Tôi tự tin bước tới, cùng ấy trò chuyện về con đường phát triển mạng lưới hỗ trợ phụ nữ hiện nay.

Ánh mắt ấy dần mở to theo từng câu chữ tôi , rồi chuyển thành ánh khâm phục sâu sắc.

Về sau, Văn Cần Vân trở thành “fan số một” của tôi.

Cô ấy thường mang cơm tối đến cho tôi những khi tôi thức trắng đêm nghiên cứu.

Thậm chí còn đặc biệt quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi — hở ra là đòi giới thiệu trai, em trai, họ, em họ đủ kiểu.

Tôi bật từ chối:

“Trong lòng tôi chỉ có học thuật thôi, không còn chỗ chứa mấy chuyện .”

Cô ấy vỗ tay rần rần:

“Quá chuẩn luôn! Đúng là phong cách của học giả lớn!”

Càng tiếp , tôi càng nhận ra — ấy chẳng phải dạng “bạch liên hoa” như vẻ ngoài.

Ngược lại, rất biết che giấu.

Gặp người thì dịu dàng ngọt ngào, gặp việc thì sắc bén quyết đoán.

Trước mặt tôi thì mềm mỏng đáng , trước người ngoài thì cứng cỏi dứt khoát.

Cái sự tương phản đó, ai mà không mê cho ?

Lúc này tôi mới hiểu, vì sao kiếp trước ấy lại để Lý Vân Thăng quanh quẩn bên cạnh như ruồi nhặng — thật ra, chỉ đơn giản là biết cách lợi dụng mà thôi.

Lý Vân Thăng xuất thân nghèo khó, chẳng đe dọa gì ấy, ngược lại còn là một con d.a.o sắc dễ điều khiển.

Anh ta biết cách màu, biết diễn vai chính nhân quân tử.

Mười lần bị từ chối — tương ứng với mười lần ta nhờ vả.

Sau mỗi lần “giúp đỡ”, ta lại ảo tưởng tiến thêm một bước.

Đến lần cuối, khi bị ấy phũ tuyệt hoàn toàn, ta mới nhận ra mình chỉ là quân cờ.

Không lạ gì khi ở kiếp này, ta không dám bén mảng tới gần Văn Cần Vân nữa.

Anh ta biết — bản thân chẳng đủ tư cách, cũng không đủ bản lĩnh để “chơi” với ấy.

Trong một khoảnh khắc bâng khuâng, tôi thấy Văn Cần Vân đang ở góc bếp nhỏ nhà tôi, bận rộn món cà tím hấp mà tôi thích nhất.

Cô ấy trông dịu dàng, đảm đang, đáng vô cùng.

“Cần Vân, nếu em không ngại… thì em chị nhé?”

Tôi buột miệng , thật ra không mong gì — cùng lắm thì bị từ chối.

Nhưng ấy lại vô cùng vui mừng, gương mặt lem luốc mà chẳng thèm để ý:

“Thật hả chị Phán Phán?! Không hiểu sao, em cứ có cảm giác… kiếp trước tụi mình chắc chắn có mối duyên rất lớn! Nhìn thấy chị là em như tiếp thêm sức mạnh!”

“Em đồng ý, chị ơi!” 

Không liên quan đến hay địa vị.

Chỉ đơn giản là sự đồng cảm giữa phụ nữ với nhau.

Tận mắt thấy ấy, tôi mới nhận ra — ấy không chỉ là cái mác “thiên kim quân khu”.

Cô ấy không phải một biểu tượng xa vời, mà là một con người thật sự — sống , chân thành.

Trước đây tôi luôn đóng cửa tự khép mình, oán trách số phận, oán trách thế giới.

Giờ đây, tôi đã hiểu: thế giới rộng lớn lắm.

Bạn nó bằng lăng kính nào, thì sẽ thấy những cảnh tượng khác nhau của lắng kính ấy.

Thay đổi số phận của mình và gia đình, mở ra một tương lai hoàn toàn mới —

Không chỉ vì bản thân tôi, mà còn vì tất cả những con người từng vô vọng, từng mờ mịt trong thời đại mới của đất nước.

Tôi không cần gánh vác tất cả.

Chỉ cần mỗi người trong chúng ta, giữ lại một chút lương tâm và tử tế.

Thì tương lai của phụ nữ.

Tương lai của nhân loại.

Sẽ thực sự bừng sáng.

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...