Trở Lại Năm 77, [...] – Chương 6

Chương 6

Khi tôi liên lạc lại với thầy cũ ở quê, mới biết hình gần đây của Lý Vân Thăng.

Hóa ra, ngày ta bị đưa đi, một loạt học sinh và phụ huynh từng bỏ tiền ra học thêm và nghe ta “gợi ý đề thi” đều kéo tới.

Họ cảm thấy bị lừa, đòi lại tiền.

Nhưng Lý Vân Thăng không còn đồng nào — toàn bộ số tiền đó cậu ta đã tiêu sạch.

Kết quả là mọi người giận dữ, người đ.ấ.m kẻ đá, đến khi Lý Vân Thăng gần như chỉ còn thoi thóp mới đưa vào bệnh viện.

Vốn dĩ sức khỏe ta đã không tốt, lại bị thương nghiêm trọng lần này, cả người bầm dập, phải bó chặt, cuối cùng rơi vào trạng thái thực vật.

Cho đến giờ vẫn chưa tỉnh lại — không ai biết liệu có còn tỉnh lại nữa hay không.

Anh ta giờ đã thê thảm đến , thế là tôi lại bị gán mác “máu lạnh vô ”.

Cũng đúng thôi.

Trước đây tôi đối xử với Lý Vân Thăng như thế nào, ai cũng thấy rõ.

Mà cái ngày công bố điểm thi, điều khiến ta sụp đổ không chỉ vì mình không phải là thủ khoa, mà còn vì thủ khoa lại chính là tôi — “con chó theo đuôi” mà ta từng khinh thường.

Tôi lại còn dõng dạc rằng mình chẳng thèm quan tâm đến ta.

Với Lý Vân Thăng, đó là một cú đòn chí mạng.

Mặc dù tất cả là do cậu ta tự chuốc lấy, trong mắt một số người, tôi vẫn phải “gánh” một phần trách nhiệm.

Chỉ có em tôi là nghĩ khác.

Con bé luôn là người trầm lặng, thường chỉ học bài một mình trong phòng.

Lần này lại kéo ghế ra, tròn mắt tôi:

“Chị ơi, em thấy chị chẳng có gì sai cả! Em đã luôn nghĩ chị quá để tâm đến ta rồi. Tình cảm nếu dồn về một phía quá nhiều, sớm muộn gì cũng mất cân bằng. Mà thẳng ra, người mình thích cũng chỉ là người xa lạ thôi, chỉ có thân trong gia đình mới thật sự bền vững!”

“Với lại… em thật sự khinh thường ta. Cái kiểu chẳng từ chối cũng chẳng tiếp nhận, chẳng phải là dạng tra nam điển hình à?”

“Bây giờ là thời đại mới rồi! Chẳng phải mọi người hay : đây là thời đại tốt đẹp nhất, cũng là thời đại bình đẳng nhất. Nam hay nữ đều bình đẳng như nhau. Em nghĩ… con mình ấy mà, không có vẫn sống siêu ngầu, đúng không?”

Tôi gương mặt nghiêm túc của em , khẽ xoa đầu nó — con bé quá đúng rồi.

“Đúng! Rất đúng! Chị đúng là từng mù quáng, từng khờ dại. Lúc đó chị quên mất rằng — mình còn có gia đình, có em, có bố. Từ giờ sẽ không như thế nữa. Chị hứa với em, chị sẽ sống vì chính mình, không bao giờ vì ai mà ủy khuất bản thân nữa. Và em cũng phải giống chị nhé!”

Thời gian thấm thoắt trôi, chớp mắt tôi đã sắp tốt nghiệp.

Quãng thời gian này, tôi sống rất trọn vẹn.

Tôi đã sáng lập nên câu lạc bộ hỗ trợ nữ giới đầu tiên ở Đại học Bắc Kinh —

Không ngờ lại nhận sự quan tâm lớn từ cả trong nước lẫn quốc tế.

Vì phụ nữ lên tiếng.

Vì phụ nữ mà giúp sức.

Dù ngoài miệng ai cũng bình đẳng, tôi hiểu rất rõ — giữa nam và nữ vẫn tồn tại khoảng cách rõ rệt.

Tôi chẳng phải người có quyền lực gì to lớn, chỉ có thể cố gắng hết khả năng nhỏ bé của mình.

Lần nữa gặp lại Lý Vân Thăng, ta đã không còn chút dáng vẻ nho nhã như xưa.

Anh ta ngồi xổm trước cổng trường, cả người trông hốc hác, âm u và kỳ quái, như thể mang theo thứ gì đó vừa bệnh hoạn vừa nguy hiểm.

Chắc là di chứng để lại sau vụ tai nạn.

Từ khi tỉnh lại, bước đi của ta cũng cà nhắc, tập tễnh không dứt.

Tôi chỉ liếc qua rồi định đi vòng ra cổng sau.

Nhưng cứ mãi trốn tránh như thế… cũng thật mệt mỏi.

ta cứ ngồi chình ình ở đó, tôi không thể giả vờ không thấy mãi .

Tôi đang do dự, thì ánh mắt ta đã gắt gao bám chặt lấy tôi.

Đã rất lâu Lý Vân Thăng không gì.

Anh ta mở miệng rất khó khăn, giọng khàn khàn như rỉ máu:

“Phán Phán… hối hận rồi. Em xem, đây là thư em từng viết cho …Anh vẫn luôn giữ lại. Em có thể… tha thứ cho một lần không? Chỉ một lần thôi… không?”

Tôi thấy trong tay ta là một xấp giấy dày.

Nhưng chỉ cần liếc qua, tôi đã nhận ra — đó hoàn toàn là chữ viết của ta, không phải của tôi.

Tôi bình thản đáp:

“Không thể. Anh biết không, nếu là kiếp trước, có thể tôi sẽ tha thứ. Nhưng ở kiếp này — tuyệt đối không. Con người ta không thể cứ lặp đi lặp lại sai lầm mãi. Nếu tôi vẫn mềm lòng, đến chính tôi cũng sẽ khinh thường bản thân mình mất.”

“Anh không cần phải thế này đâu. Mấy tờ giấy này chắc viết rất lâu nhỉ? Có thời gian như , đi kiếm tiền mà chữa cái chân cho tử tế đi.”

Ánh mắt Lý Vân Thăng tối sầm lại:

“Không ! Em nhất định phải tha thứ cho ! Anh thành ra thế này… đều là do em! Giờ đã phế rồi, nếu em còn tuyệt như sẽ khiến em phải trả giá!”

Trái tim tôi chợt siết lại.

Phải trả giá?

Kiếp trước, cũng chính sau câu đó — sau khi bị từ chối lần thứ mười, ta đã nhốt tôi dưới tầng hầm, để mặc tôi c.h.ế.t đói.

Còn lần này… ta lại định giở trò gì nữa?

Tôi lạnh lùng liếc ta, xoay người định rời đi.

Không ngờ Lý Vân Thăng lại bất ngờ túm lấy áo tôi:

“Phán Phán… xin lỗi, sai rồi… để quỳ xuống nhận lỗi với em, không?”

Chưa kịp để tôi lên tiếng, ta đã quỳ phịch xuống đất, đập đầu thật mạnh.

Cho đến khi m.á.u bắt đầu rỉ ra từ trán.

Anh ta toe toét, trông vừa điên dại vừa kinh hoàng:

“Giờ thì chưa? Phán Phán… thật sự hối hận rồi. Mình quay lại với nhau đi.”

Tôi lùi mấy bước, bị ta dọa cho hoảng sợ:

“Anh bị bệnh à?! Tôi đã rất rõ rồi — giữa tôi và , không còn gì nữa. Tôi không cần ! Tôi đang sống rất hạnh phúc, tôi có gia đình thương, có sự nghiệp, có ước mơ của riêng mình!”

Lý Vân Thăng không ngờ tôi lại phản ứng dữ dội như thế.

Anh ta quên mất rằng…

Kiếp trước, tôi từng ta đến mất hết lý trí, từng vì ta mà đánh đổi tất cả.

Nhưng ta luôn nghĩ tôi là để ép ta, chưa bao giờ thật lòng trân trọng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...