Trở Lại Năm 77, [...] – Chương 3

Chương 3

Tôi chạy đi tìm Lý Vân Thăng để xin một chút an ủi, ta lại khó chịu ra mặt:

“Cô còn định ép tôi đến mức nào nữa? Không chịu nổi thì quay về đi.”

Tôi đành phải nuốt nước mắt vào lòng.

Ba năm sau, một người họ hàng gọi điện cho tôi — rằng em tôi vì bị người ta cướp suất thi đại học nên đã nhảy lầu tự tử.

Tôi vừa định về quê để đòi lại công bằng cho em, thì bị Lý Vân Thăng — kẻ vừa thất bại lần thứ mười trong chuyện cảm — nhốt trong hầm, để tôi c.h.ế.t đói đến cứng đờ cả người.

Bố thật sự thương tôi, chỉ là ông không giỏi thể hiện.

Nghe thấy tôi nghẹn ngào, ông liền hỏi dồn:

“Phán Phán, sao thế con? Có phải bị ai bắt nạt rồi không? Là thằng Lý Vân Thăng gì con hả? Bố đến nhà nó tính sổ ngay bây giờ!”

Tôi vội vàng kéo bố lại:

“Đừng đi! Bố ơi, con không thích Lý Vân Thăng nữa rồi.”

“Anh ta là một người rất tồi, ở bên ta… con chẳng có kết cục tốt đẹp gì cả.”

Tôi kéo bố ngồi xuống ghế sô pha, bố thở dài, giọng đượm buồn:

“Ôi, Phán Phán à, là bố không ra gì, bố không cho con tương lai tốt. Năm nay kỳ thi đại học tổ chức lại rồi đấy, con đăng ký chưa?”

“Đừng ngại gì hết, có bố với em là chỗ dựa vững chắc cho con.”

Kiếp trước, khi tôi theo Lý Vân Thăng lên Bắc Kinh, bố lúc nào cũng u sầu.

Ông biết rõ Lý Vân Thăng chẳng thương tôi, vẫn cố cắn răng việc để gửi tiền lên cho tôi.

Trước lúc tôi đi, ông còn với đồng nghiệp:

“Tôi phải ráng kiếm tiền, Phán Phán còn đợi tôi lo của hồi môn nữa. Còn Tiểu Kỳ… con bé cũng lớn rồi.”

Nghĩ đến đây, lòng tôi chợt quặn thắt.

Lần này tôi đã đăng ký thi đại học, nếu tôi vẫn đi Bắc Kinh, bố và em tôi thì sao?

Không có tôi bên cạnh, nếu lại xảy ra chuyện… tôi sẽ không chịu đựng nổi thêm lần nữa.

Tôi không muốn rời khỏi nhà.

Nhưng nếu cứ mãi quanh quẩn trong thị trấn hẻo lánh này, tôi sẽ chẳng bao giờ thay đổi số phận của cả gia đình.

Mà nếu tôi đi, bố và em tôi lại đơn độc — ai sẽ chăm lo cho họ?

Tôi giằng xé trong lòng — rốt cuộc thân và tiền đồ không thể có cả hai sao?

Chính lúc ấy, tôi chợt nhớ ra — nếu đạt thủ khoa toàn huyện trong kỳ thi đại học, sẽ nhận một khoản thưởng rất lớn.

Đúng rồi!

Tôi có thể trở thành thủ khoa mà!

Nghĩ đến đó, tôi khẽ xoa đầu em , chào bố một tiếng rồi vội vàng chạy đến phòng giáo dục để hỏi cho rõ.

Nhân viên tiếp tôi là hai rất nhiệt , giọng chân thành:

“Em nhỏ, có chính sách hỗ trợ đó. Nhưng mà không dễ đâu nha.”

“Trước hết, điểm của em phải đủ để đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.”

“Thứ hai, em phải là thí sinh có điểm cao nhất toàn tỉnh mới nhận.”

Nghe , tôi gật đầu lia lịa — có chính sách là , còn lại cứ để tôi lo.

Kiếp trước vì bỏ lỡ kỳ thi đại học, tôi luôn dằn vặt bản thân.

Ngoài thời gian đi kiếm tiền, mỗi khi rảnh rỗi tôi đều lật đi lật lại đề thi năm đó.

Không dám là thuộc từng chữ, có thể là đã nghiền ngẫm đến mức thuộc lòng.

Tôi hoàn toàn tin tưởng mình có thể .

Huống hồ, danh hiệu thủ khoa không chỉ có giá trị tượng trưng — chỉ cần tôi đoạt nó, dù có rời xa, bố và em tôi cũng sẽ thơm lây, người ta quan tâm và nâng đỡ.

Như , bi kịch kiếp trước chắc chắn sẽ không lặp lại.

Thời gian cấp bách, tôi vội vã chạy về nhà, ăn vội vài miếng cơm rồi lập tức lao đầu vào sách vở.

Liên tiếp mấy ngày trời, tôi gần như chìm trong biển học hành, không rút ra nổi.

Để phòng ngừa hiệu ứng cánh bướm, tôi không dám học y nguyên theo đề thi kiếp trước mà ôn luyện toàn diện.

Từng kiến thức nhỏ nhất, từng chi tiết vụn vặt, tôi cũng không bỏ qua.

Mấy ngày sau, khi tôi lại lết cái mặt đầy quầng thâm đến trường, liền đụng phải một bóng người cao lớn chắn trước mặt.

Lý Vân Thăng cúi người, ghé sát tai tôi nhỏ:

“Phán Phán, không nhịn nữa rồi, đúng không?”

“Em quả nhiên vẫn không buông nổi cảm với mà. Những gì em trước kia… toàn là lời trong lúc giận dỗi thôi đúng không? Thừa nhận đi.”

Tôi thật sự không hiểu ta lấy đâu ra cái sự tự tin lố bịch như .

Lẽ nào ta nghĩ đôi mắt gấu trúc của tôi là vì ta?

Không đâu, là do tôi học hành quá sức đấy.

Tự tin cũng là một loại bệnh — rảnh thì tôi khuyên ta nên đi khám, không phải bây giờ.

Hiện tại, tôi không muốn chuyện với ta chút nào, chỉ lách người bước vào lớp.

Nhưng Lý Vân Thăng lại kéo dây cặp tôi từ phía sau:

“Tối nay đợi nhé. Nể em còn lưu luyến như , tuy không thể đáp lại cảm của em, có thể cho em chút lợi lộc.”

“Dù sao thì em cũng bỏ lỡ việc học một thời gian, thi đại học chắc khó lắm nhỉ? Anh nhớ khá nhiều đề thi của kiếp trước đấy. Tối nay sẽ ôn tập và ‘gợi ý’ cho mấy nhà giàu vài câu trọng tâm. Em cũng đến nghe đi, sẽ không lấy tiền của em đâu.”

Tôi thật sự không hiểu nổi sao ta có thể tỉnh bơ ra mấy lời nhảm nhí như .

Tôi căn bản không cần “gợi ý” gì hết.

Nhưng nếu từ chối thẳng thừng, kiểu gì ta cũng sẽ nghĩ tôi đang giả vờ lạt mềm buộc chặt.

Vậy nên tôi hất tay ta ra, lạnh lùng ngồi xuống ghế của mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...