Vì theo đuổi Lý Vân Thăng, tôi đã viết tròn mười vạn chữ tỏ với ta.
Anh ta : “Mời tôi một bữa cơm, rồi tôi sẽ cho em câu trả lời.”
Thế là tôi dốc sạch số tiền tiết kiệm, mời ta ăn ở nhà hàng đắt nhất thị trấn.
Mãi đến tối về đến nhà, tôi mới sực nhớ — mình đã bỏ lỡ thời hạn đăng ký thi đại học.
Để giữ hình tượng dịu dàng ấm áp, ta nhận lời “chăm sóc tôi cả đời”.
Tôi theo ta lên Bắc Kinh, vắt kiệt sức để kiếm tiền cho ta ăn học, dù mệt đến hộc m.á.u cũng không dám tiêu một xu để đi khám bệnh.
Thế Lý Vân Thăng chẳng hề biết ơn, ngược lại còn thấy tôi là gánh nặng.
Nếu không có tôi, ta đã có thể thuận lợi kết hôn với thiên kim con nhà quan trong khu quân khu, từ kẻ nghèo hèn mà một bước lên mây.
Sau lần bị thiên kim từ chối lần thứ mười, ta nhốt tôi vào căn hầm tối tăm suốt bảy ngày.
Đến khi ta rủ lòng “thương xót” xuống xem tôi thế nào, thì tôi đã cứng đờ, thân xác chẳng khác gì một cái xác rách nát.
Anh ta không tự thú, mà lén mang xác tôi lên núi sâu, trơ mắt bầy sói hoang gặm nhấm đến tận xương tủy.
Ông trời có mắt.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng ngày mình tỏ với ta.
Ngay lúc ấy, tôi xé nát tập thư , quay đầu chạy đi tìm giáo viên:
“Thầy ơi, còn mẫu đơn không ạ? Em muốn đăng ký thi đại học năm nay.”
Chương 1:
“Đẹp trai quá đi mất, Lý Vân Thăng rốt cuộc là lớn lên kiểu gì mà vừa cao ráo, vừa đẹp trai, học lại còn giỏi thế chứ!”
“Hay là tớ đi tỏ nhỉ? Bỏ lỡ cơ hội này chắc chẳng có lần thứ hai đâu!”
“Thật ghen tị quá, không biết nào mới lọt vào mắt xanh của cậu ấy đây?”
Tôi thấy đầu mình đau như búa bổ, cứ như sắp nổ tung.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng trêu chọc của mấy nữ bên cạnh, tôi mới nhận ra — mình đang ngồi trong lớp học.
Trước mặt tôi, Lý Vân Thăng đang ngồi nghiêm chỉnh như mọi khi.
Tôi đảo mắt xung quanh một lượt, cuối cùng cũng nhận ra — tôi đã quay về quá khứ, quay lại đúng ngày mình từng tỏ với Lý Vân Thăng.
Kiếp trước, nghe mấy lời kia, tôi như bị bơm m.á.u gà, không thể kìm nén nổi cảm bùng nổ trong lòng.
Tôi lôi ra một chồng thư dày cộp từ trong cặp, ngay trước mặt cả lớp, tỏ với Lý Vân Thăng.
Tối hôm đó, vì quá vui mừng, tôi đã quên mất việc đăng ký thi đại học trong ngày cuối cùng.
Tôi vốn học giỏi, thầy và bè đều tiếc nuối thay cho tôi.
Trong lúc mọi người còn xôn xao bàn tán, Lý Vân Thăng đứng ra rằng tôi bỏ lỡ kỳ thi là vì ta, và ta sẽ có trách nhiệm với tôi, sẽ chăm sóc tôi cả đời.
Lúc đó tôi cảm muốn khóc, nỗi buồn vì lỡ kỳ thi cũng vơi đi ít nhiều.
Nhưng chỉ đến khi tôi cùng ta đến Bắc Kinh, tôi mới hiểu ra — những lời ấy, chẳng có chút giá trị nào.
Anh ta vừa đến nơi là đã muốn cắt đứt quan hệ, lại sợ tôi quay về vạch trần bộ mặt thật của mình nên miễn cưỡng để tôi ở lại — với điều kiện tôi phải chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt cho ta.
Ban đầu tôi suy sụp lắm, rồi lại tự thôi miên mình rằng: Lý Vân Thăng học giỏi, lại đẹp trai cao ráo, tôi vốn không xứng với ta.
Nhưng tôi có thể dùng tiền để bù đắp.
Tôi việc quần quật, kiếm từng đồng đưa ta tiêu.
Mỗi lần nhận tiền, ta lại với tôi dịu dàng đến nao lòng.
Tôi tưởng chỉ cần tiếp tục như thế, ta sẽ hiểu lòng tôi, rồi tôi thật lòng.
Vì thế, dù cực khổ kiếm tiền, tôi cũng chẳng nỡ tiêu cho mình lấy một xu.
Tôi mua quần áo mới cho ta, nấu những món ngon cho ta, còn mình thì mặc đồ cũ, ăn đồ thừa.
Dù đầu óc choáng váng, thân thể rệu rã, tôi vẫn không nỡ đi khám bệnh.
Thế mà ta lại dùng tiền tôi kiếm để theo đuổi thiên kim của khu quân đội — hết lần này đến lần khác.
Đến lần thứ mười bị từ chối, ta sa sầm mặt mày trở về, tôi với ta, còn ta thì lạnh lùng nhốt tôi vào tầng hầm tối tăm.
Tôi gào khóc đến khản giọng cũng không ai mở cửa.
Cho đến khi chết, tôi mới thực sự hiểu — Lý Vân Thăng là một kẻ giả tạo từ trong ra ngoài.
Anh ta giả vờ dịu dàng, vô , trong lòng thì lạnh lẽo hơn ai hết.
Thứ duy nhất ta quan tâm, là chính bản thân mình.
Nghĩ tới đây, tôi nheo mắt lại, cố gắng kìm nén cơn giận đang trào lên trong lồng ngực.
Tôi hít một hơi thật sâu, định đứng dậy rời đi, thì thấy Lý Vân Thăng phía trước cũng đứng lên.
Anh ta quay đầu tôi, vẻ mặt có chút phức tạp.
Trong mắt có hối lỗi, có do dự, cuối cùng — lại hóa thành lạnh lùng.
Tôi vô thức cau mày.
Kiếp trước, trước khi bộ mặt thật lộ ra, Lý Vân Thăng lúc nào cũng mang dáng vẻ dịu dàng, ấm áp.
Cái gọi là “không nỡ” hay “có lỗi” chỉ xuất hiện sau khi tôi bỏ lỡ kỳ thi đại học.
Tôi còn đang mải nghĩ, chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thì Lý Vân Thăng đã bước đến trước mặt.
Thấy ánh mắt tôi vẫn dừng lại trên người ta, ta lên tiếng, giọng trầm ngâm như đang khuyên nhủ:
“Đừng vì tôi mà hủy hoại tương lai của mình, Lâm Phán Phán.”
“Nếu lần này em vẫn cố chấp như trước, tôi sẽ không hứa hẹn gì nữa đâu. Hiểu chưa? Tôi không nợ em gì cả.”
Khoảnh khắc đó, tôi bừng tỉnh.
Thì ra… ta cũng trọng sinh rồi.
Bạn thấy sao?