Chương 8
Nhưng nghĩ lại, nếu Lục Tranh cứ ôm con ở lì trong ký túc xá nhà máy, thì tôi rất khó thu thập bằng chứng ngoại của hai người họ.
Chi bằng tạm thời thuận theo, để hắn mang con về nhà.
Chờ đến lúc bọn họ sơ hở, tôi sẽ vạch mặt một cú chí mạng.
Thời này ly hôn rất khó.
Tôi phải có đầy đủ bằng chứng gian díu, rồi từng bước trình báo xác minh mới có thể ly hôn thuận lợi.
Vì thế tôi giả vờ nhượng bộ:
“Được rồi.”
Thấy tôi đồng ý, Lục Tranh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dạo này hắn ôm theo một đứa bé đang bú mớm khắp nơi, khổ sở mệt mỏi đến nhũn cả lưng.
Giờ thì cuối cùng cũng quăng củ khoai nóng cho tôi.
Từ đằng xa, Trần Vũ Mộng trốn sau đống rơm ngoài sân cũng không giấu nổi ánh mắt đắc ý.
Tôi lạnh trong lòng.
Cứ đi, tôi muốn xem hai kẻ dơ bẩn các người còn đắc ý bao lâu.
Lục Tranh đạt mục đích, cũng chẳng buồn nán lại. Hắn đặt đứa trẻ lên giường rồi quay người định đi:
“Giá mà em chịu đồng ý sớm hơn thì đâu đến mức này. Em cứ ở nhà chăm sóc Tâm Tâm cho tốt, tôi phải về nhà máy việc.”
Dạo này hắn vì chuyện con cái mà lơ là công việc, vừa có cơ hội trốn liền vội vã quay lại nhà máy.
Tôi pha một bình sữa, đút cho con mình uống no nê.
Đầu giường bên kia, bé Lục Tâm Tâm gào khóc thảm thiết, chắc cũng đói bụng.
Nhưng tôi chẳng thèm quan tâm, chỉ liếc qua rồi bế con ra sân phơi nắng.
Tiếng khóc trong nhà càng lúc càng lớn, khiến bác hàng xóm cũng phải ló đầu ra hỏi:
“Tiểu Lâm à, đứa nhỏ đó sao cứ khóc mãi thế? Hay là nó đói rồi?”
Tôi thở dài, mặt đầy tủi thân:
“Em đang ở cữ, cơ thể yếu không có sữa, vất vả lắm mới mua một hộp sữa cũng chỉ đủ cho con mình dùng. Đâu có dư cho đứa kia.”
“Bác cũng đừng trách em thiên vị. Dù sao con ruột mình đẻ ra, chẳng lẽ lại không thương hơn đứa nhặt về sao?”
Thời buổi này, nhà ai mà chẳng ưu tiên con ruột?
Ai nỡ để con mình nhịn đói để nhường đồ cho người dưng?
Từng lời tôi đều hợp hợp lý, đến mức bác cũng không bắt bẻ câu nào, còn phụ họa theo:
“Bác hiểu chứ. Có trách thì trách cha mẹ ruột nó quá tàn nhẫn, chẳng thể đổ lỗi cho cháu .”
Tôi rơm rớm nước mắt, gật đầu thật mạnh:
“Đúng rồi bác, phải trách cha mẹ nó.”
Tôi bế con vừa đung đưa vừa phơi nắng, nhàn nhã vô cùng, còn Trần Vũ Mộng đang rình ngoài kia thì gấp đến độ xoay vòng vòng.
Tôi lắc lư đi dạo một lúc, bụng cũng bắt đầu đói nên quay vào nhà pha một ly mạch nha uống tạm, kèm theo vài cái bánh ngọt, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn.
Đứa nhỏ kia khóc mệt rồi, tôi có chút mềm lòng, múc vài muỗng sữa bột pha cho nó một ít.
Dù biết lớn lên nó cũng chẳng phải đứa tốt lành gì, tận mắt nó bị đói đến chết thì tôi vẫn không nổi.
Sữa vừa pha xong, tôi còn chưa kịp thử độ nóng thì Trần Vũ Mộng đã bất ngờ đạp cửa xông vào.
Chương 9
Cô ta chằm chằm vào ly sữa trên tay tôi, vẻ mặt đau lòng xen lẫn giận dữ, lập tức quát ầm lên:
“Tốt lắm, Lâm Mộ Vân! Bị tôi bắt tại trận rồi nhé. Ngay cả sữa của con nít cũng dám ăn trộm, còn biết xấu hổ không hả?”
Tôi thấy tức thay vì tức giận.
Liếc ta một cái, tôi cố nâng ly sữa lên uống mấy ngụm đầy khiêu khích:
“Đồ nhà tôi, tôi thích uống lúc nào là quyền của tôi. Cô quản chắc?”
Trần Vũ Mộng gần như phát điên:
“Anh Tranh đi cực khổ vất vả bên ngoài để nuôi cái nhà này, ở nhà lại trộm uống sữa của con nít. Đúng là đồ đàn bà của, không biết liêm sỉ!”
Tôi không khách khí mà đáp trả:
“Tôi xài tiền chồng tôi kiếm ra, hợp hợp lý, có gì mà không ? Không biết xấu hổ chính là mới đúng. Cứ chạy tới chạy lui rình mò chồng người khác, có còn liêm sỉ không?”
Vài câu trúng tim đen, Trần Vũ Mộng tức đến nghẹn họng, nước mắt lưng tròng, bịt mặt chạy ra ngoài.
Tôi quen cái chiêu này rồi, chắc chắn là đi gọi cứu viện.
Tôi chẳng mảy may lo lắng, còn thong thả uống nốt ly sữa trước khi Lục Tranh quay về.
Vốn định tốt bụng cho đứa nghiệt chủng kia một ít sữa, ai ngờ mẹ nó lại lao ra sủa bậy cắn bậy, hỏng cả tâm trạng tôi.
Thôi xin lỗi, bà đây không hầu nữa.
Bây giờ một giọt cũng không muốn bố thí. Cứ để nó đói luôn đi.
Quả nhiên chưa đến mấy phút sau, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Lục Tranh đạp cửa xông vào, ôm lấy Lục Tâm Tâm đang khóc đến khản cả giọng, tức tối mắng tôi:
Bạn thấy sao?