Xuân Hạnh hoan hỷ thay xiêm y mới, bắt đầu học theo các bà vú lễ nghi, học cách hầu hạ chủ tử.
Đêm đêm trong mộng, nàng luôn mơ thấy Nhị gia Từ Triệt để mắt đến mình, nâng nàng thiếp, cho nàng sống đời vinh hoa rạng rỡ.
Nhưng ta biết rõ, mọi chuyện tuyệt đối sẽ không dễ dàng như thế.
Giống như kiếp trước của ta, Xuân Hạnh rất nhanh bị biểu tiểu thư trong phủ phát hiện.
Nàng mang khuôn mặt giống hệt bạch nguyệt quang trong lòng Từ Triệt, sao tránh khỏi ánh mắt ghen ghét của biểu tiểu thư?
Xuân Hạnh, y hệt ta kiếp trước, bị biểu tiểu thư xin về nha hoàn riêng.
Từ đó về sau, Xuân Hạnh chẳng còn ăn bữa cơm sạch sẽ, mỗi đêm đều phải quỳ chân đèn sống cho biểu tiểu thư.
Lúc việc, hễ vừa đến nửa chừng, liền có nha hoàn khác cố ý đánh đổ đồ vật trong tay nàng, rồi nàng lại bị biểu tiểu thư trách , bắt quỳ gối.
Những khổ cực ấy, kiếp trước ta từng nếm trải, từng chịu đựng, từng đau đến tận tâm can.
Mãi đến khi ta bị biểu tiểu thư đến suýt mất mạng, chuyện mới vỡ lở, khi ấy Nhị gia mới đem ta về, thu thiếp.
Lúc đầu, ta thực lòng cảm kích.
Thế về sau, khi ta biết mọi khổ nạn mà mình từng chịu, nguồn cơn đều từ một tay nam nhân này mà ra, thì ta liền chẳng còn chút cảm kích nào với Từ Triệt nữa.
Chỉ là nay, ta đã hoàn toàn rời xa cái nơi son son thếp vàng mà hôi thối nhơ nhớp kia rồi.
Ta có thể an ổn ở chốn nông thôn, thanh tĩnh mà sống những ngày tháng nhỏ bé của chính mình.
Hai mươi ba tháng Chạp, ta một bát nhỏ kẹo mạch nha, nặn ra một viên đưa cho A Hạc ăn, nó ngọt đến híp cả mắt, vui vẻ ôm lấy đùi ta.
Còn mẫu thân ta, không biết lại lẩn đâu để tưởng niệm vị “con Xuân” của bà nữa rồi.
Cũng chẳng sao, bà không ra mặt, thì ta và A Hạc lại ăn thêm mỗi người một viên kẹo.
“Ngoan nào A Hạc, chúng ta mỗi người ăn thêm một viên nữa có chăng?”
“Được ạ! đại tỷ thật tốt, A Hạc thích đại tỷ nhất!”
5.
Nói lời thật lòng, việc Xuân Hạnh muốn cùng ta đổi đời, ta đây thật sự vô cùng mãn nguyện.
Tuy sống ở nhà nghèo khổ, song lại thanh bình, chẳng phải lao tâm tổn trí.
A Hạc là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện.
Mới lên năm mà đã biết giúp người lớn việc, xoay xở đủ đường trong nhà.
Ta rất thương A Hạc.
Mà ở kiếp trước, vào đúng thời điểm này, ta vẫn còn đang bị biểu tiểu thư tra tấn trong phủ Bá gia.
Tết năm nay, ta cùng A Hạc ăn Tết đầm ấm, tuy không có xiêm y mới, song chỉ một bát thịt kho cũng đủ khiến hai cháu mừng rỡ cả ngày.
Mẫu thân nhân dịp năm mới vẫn cứ giữ gương mặt lạnh như tiền, ta với A Hạc cứ vờ như không thấy, chỉ tâm ăn phần mình.
Đến rằm tháng Giêng, ta cùng A Hạc ra chợ phiên.
Ta bán đi số trứng gà và mứt quả đã gom góp từ trước Tết, kiếm tổng cộng năm mươi tư văn tiền.
Ta cùng A Hạc dùng một văn mua một que kẹo hồ lô, hai người chia nhau ăn, vị chua chua ngọt ngọt khiến lòng ta cũng mềm mại hẳn.
Vì không có nam nhân trưởng thành đi cùng, ta e sẽ gặp kẻ buôn người, nên không ở lại trong thành xem đèn hoa.
Trước khi trời tối, hai người chúng ta đã quay về nhà.
Vừa vào cửa, liền thấy một nam tử vận áo dài màu lam thanh nhã đang ngồi trong chính sảnh, trò chuyện với mẫu thân.
Ta vừa đã nhận ra, người nọ chính là Giang Vân – phu quân tiền kiếp của Xuân Hạnh.
Mẫu thân thấy ta về, vẫy tay gọi lại, giới thiệu:
“Đây là Giang tiểu ca, nay đã thi đỗ tú tài rồi đấy.”
“Tổ phụ con khi sinh tiền từng có ân cứu mạng với phụ thân của Giang tiểu ca, bởi thế hai nhà mới định ra mối hôn sự này. Lần này Giang tiểu ca đến, chính là để xem mặt con .”
Lúc này ta mới hiểu, kiếp trước Xuân Hạnh vì sao có thể từ một tiểu nữ nhà nông bần hàn mà gả cho Giang Vân – một tú tài có danh vọng.
Ta đưa mắt Giang Vân, chỉ thấy chàng dung mạo thanh tú, vóc người cũng thanh mảnh, như một nhành trúc xanh mát mắt.
Tuy không sánh với vẻ hoa lệ mê hoặc của Từ Triệt, cũng có thể gọi là khôi ngô tuấn tú.
Hơn nữa, Giang Vân thoạt là người thực thà chất phác, biết yên phận ăn, tuyệt chẳng phải hạng người dây dưa với biểu huynh biểu muội, cũng chẳng có bạch nguyệt quang hay thế thân gì đó trò nhảm.
Chỉ là…
Mẫu thân ta nay đã có tuổi, A Hạc lại còn nhỏ, mà ta chẳng phải đứa con bà quý cưng chiều như Xuân Hạnh.
Bà sao có thể cam tâm gả ta ra ngoài, chẳng lẽ lại không giữ ta lại trong nhà việc?
Ta lấy hồ nghi.
6.
Chẳng mấy chốc, ta đã rõ nguyên do cho sự dị thường nơi hành của mẫu thân.
Xuân Hạnh sống nơi phủ Bá gia, bị biểu tiểu thư chèn ép khổ sở, nay muốn bỏ tiền nhờ người tìm cách đổi chỗ , liền sai người về nhà cầu xin mẫu thân xuất bạc giúp đỡ.
Nhưng hiện nay, trong nhà là do ta chủ.
Tính mẫu thân vốn có phần mềm yếu, bằng không đã chẳng giở trò rút thăm năm ấy.
Trong thời đại này, cha mẹ như trời, như đất; bà dẫu bán ta đi cũng chẳng cần giải thích gì, ta lại có thể gì?
Chẳng ai đứng ra chủ cho ta cả.
Vậy mà khi xưa bà vẫn vì Xuân Hạnh mà giở trò rút thăm ấy.
Mẫu thân vốn dễ bị thao túng, đến Xuân Hạnh cũng có thể khiến bà nghiêng lệch, ta cớ gì lại không?
Vậy nên, khi bà bị người ta ép giá lúc bán thêu phẩm, lại bị tham quan bòn rút tiền thuế, ta bèn rõ ý định muốn quản việc trong nhà, mẫu thân cũng gật đầu thuận theo.
Thế là ta danh chính ngôn thuận trở thành người quản gia đình.
Cho nên, bạc tích cóp trong năm này đều nằm trong tay ta.
Ta đã tính kỹ, một phần sẽ để dành học phí cho A Hạc, cho nó theo học xã học.
Dẫu chẳng thể gắng đến khoa cử, thì cũng biết đọc biết viết, sau này sổ sách, việc cho người ta cũng có chốn đặt chân.
Số còn lại sẽ dùng mua chỉ tơ sặc sỡ cùng lụa là, ta dự tính lúc nông nhàn sẽ thêu thùa đem bán kiếm tiền.
Biết nhiều việc luôn là điều tốt.
Bạn thấy sao?