7
“Chị Tư, chị Năm, vì muốn cho em trai ăn ngon mặc đẹp, bà đã bán em Bảy rồi.
Đợi tiêu hết tiền bán em ấy, sẽ tới lượt em bị đem bán.”
Tôi vừa vừa rưng rưng nước mắt.
Chị Tư và chị Năm ôm tôi, nghe tôi khóc mà cũng nghẹn ngào rơi lệ.
“Em Sáu đừng lo, bọn chị sẽ cố gắng việc để kiếm lương thực cho nhà, sẽ không để bà bán em đâu.”
“Chị Cả lấy chồng năm 13 tuổi, sinh hai đứa con thì bị nhà chồng đánh c/h/ế/t.
Chị Hai lấy chồng năm 14 tuổi, bị chồng đánh đến phát điên bỏ trốn, giờ sống c/h/ế/t ra sao không ai biết.
Chị Ba cũng lấy chồng năm 14 tuổi, mới cưới một năm thì bị nhà chồng mắng là gà mái không biết đẻ, đòi trả về.
Bà và bố mẹ ép chị uống thuốc trừ sâu t/ự t/ử.
Chị c/h/ế/t rồi mà bố mẹ còn lấy cớ đòi nhà chồng bồi thường 100 tệ.
Em lo lắm… sợ rồi ba chị em mình cũng sẽ c/h/ế/t thảm như ba chị ấy…”
Tôi khóc đến run rẩy, khiến chị Tư và chị Năm cũng nghẹn ngào, lau nước mắt.
“Không đâu, chị và chị Tư sẽ bảo vệ em, không để họ bán em đâu.”
Chị Năm mắt đỏ hoe .
“Nhưng chị à, tụi mình có bao nhiêu việc đi nữa cũng không bằng kiếm ra tiền để bà vui lòng.
Muốn sống sót… thì tụi mình phải kiếm tiền.”
“Nhưng người lớn còn không kiếm ra tiền, bọn mình thì biết kiếm ở đâu ra?”
“Chị à, tối qua em mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ có người chỉ cho em cách kiếm tiền.
Ngày mai, hai chị có thể đi với em thử một lần không?
Nếu thật sự kiếm tiền, biết đâu tụi mình còn có thể chuộc lại em Bảy.”
“Cách gì ?”
Chị Tư nghe xong thì tôi đầy hy vọng.
“Ngày mai sẽ biết.
Chị phải giữ bí mật, tuyệt đối không cho bà biết em mơ thấy cách kiếm tiền.
Em sợ nếu không kiếm gì, bà sẽ thất vọng rồi đánh em.”
“Yên tâm đi, bọn chị nhất định sẽ không .”
Chị Năm vội vàng đáp.
Ba chị em cùng về nhà.
Vừa bước vào sân, bà nội đã lạnh lùng mắng:
“Làm thì chậm chạp như rùa, chẳng có đứa nào hữu dụng bằng con trai cả!”
Chị em tôi lẳng lặng chịu đựng, cùng nhau gà, vặt lông, nhóm bếp nấu cơm.
Tôi dốc hết tâm sức nấu nồi canh gà hầm nấm và rau dại, chia ra ba bát, bưng lên dâng cho bố mẹ và bà nội.
Trong nồi vẫn còn nửa nồi canh, không một ai trong chúng tôi – ba chị em – ăn dù chỉ một ngụm.
Chúng tôi chỉ có thể ngồi ở góc sân, lặng lẽ ăn cháo loãng với rau dại, mắt ba người kia gặm thịt, húp canh sột soạt, miệng bóng nhẫy mỡ.
Nhờ đã ăn trọn một con gà rừng trên núi từ trước, tôi không thấy thèm chút nào.
Nhưng chị Tư và chị Năm thì cứ nuốt nước bọt liên tục.
“Còn dám dùng cái cặp mắt thối đó tao nữa, tao m/ó/c mắt mày ra bây giờ!”
Bố tôi ném cái xương đùi gà đã gặm sạch vào mặt chị Năm, mặt đầy vẻ hung ác.
“Con nhỏ c/h/ế/t đói này!
Nhìn mày nấu canh cũng tàm tạm, cho mày miếng thịt nè!”
Mẹ tôi ném một cái cổ gà đã bị gặm gần hết vào người chị Năm.
8
Cái cổ gà rơi xuống đất, dính đầy bùn đất.
“Con nhãi ranh, cho mày ăn thịt mà không ăn, lại ngứa da muốn bị đánh nữa à?”
Mẹ tôi trợn mắt, hung dữ trừng chị Năm.
Chị Năm sợ run lên, vội vàng cúi xuống nhặt miếng cổ gà đầy bùn đất.
“Mẹ ơi, thịt gà bẩn rồi, ăn vào sẽ đau bụng đó!”
Tôi lập tức ngăn chị lại.
“Ông xem kìa, cái thứ vô dụng ăn này, cho nó miếng thịt còn dám chê!
Tức đến mức tôi muốn mất sữa cho con rồi đây này!”
Mẹ tôi gào lên, tay ôm ngực như muốn bày tỏ sự tức giận đến cực điểm.
Bố tôi vừa nghe đến chuyện sữa của “niềm hy vọng nối dõi” nhà ông có thể bị ảnh hưởng, lập tức giận dữ đứng bật dậy.
Ông ta vớ lấy sợi dây da để đan rổ trong sân, mặt mày dữ tợn, vung tay quất túi bụi vào ba chị em tôi.
“Cho chúng mày kén cá chọn canh! Cho thịt còn không biết quý!
Hôm nay tao đánh c/h/ế/t ba đứa đồ ăn này!”
“Bố ơi con sai rồi! Đừng đánh con mà! Bố cho con ăn gì con cũng ăn hết!”
Tôi vội vàng nhặt miếng cổ gà bẩn thỉu lên, nhét vào miệng, cắn mạnh rồi cố nuốt xuống bụng.
Sau đó tôi lại buồn nôn đến mức phải ói ra.
Đổi lại là một trận đòn còn tàn nhẫn hơn.
“Đồ ăn vô dụng! Miếng ngon như mà còn dám nhổ ra!
Đi c/h/ế/t đi!”
Chị Tư và chị Năm ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở chắn trước người tôi.
Tôi không giống kiếp trước mà đẩy họ ra, chỉ nằm im để mặc sợi dây da quất lên người cả ba chị em.
Cứ đánh đi.
Càng đánh đau, thì quyết tâm thoát khỏi cái gia đình này của chị Tư và chị Năm càng thêm kiên định.
Bố tôi đánh mệt rồi, lại ngồi xuống ăn tiếp, vừa nhai vừa húp sùm sụp nồi canh gà.
Tôi và hai chị co ro trong góc sân, run rẩy ôm lấy nhau, không dám đậy.
Qua kẽ tay, tôi thấy ba người họ mặt mày hả hê, ăn uống no nê.
Trong thời đại thiếu thốn này, bố mẹ tôi vẫn ăn thành hai kẻ béo ú.
Mà cái sự béo tốt đó, là dùng tính mạng của ba người chị để đổi lấy.
Họ hút m/á/u con mình mà sống, lại chẳng hề coi con là người.
Ý nghĩ g/i/ế/t sạch bọn họ, trong tôi, lại dâng lên mãnh liệt thêm vài phần.
Bạn thấy sao?