5
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ là cả một kiếp trước dài đằng đẵng và đầy bi thương của tôi.
Tôi bị bọn buôn người bán vào một gia đình có đứa con trai ngốc ở vùng sâu vùng xa, trở thành vợ từ bé một dâu nuôi từ nhỏ, sống trong cảnh bị hành hạ tàn tệ suốt mấy năm trời.
Năm 13 tuổi, ngay trong đêm tân hôn, gã chồng ngốc 30 tuổi của tôi bất ngờ lên cơn kinh rồi c/h/ế/t.
Cha mẹ chồng vu cho tôi là kẻ đã c/h/ế/t con trai họ, định c/h/ô/n sống tôi để c/h/ô/n theo.
Tôi điên cuồng cầu cứu, vùng vẫy phản kháng, may mắn một sĩ quan đang huấn luyện chiến đấu ngoài trời – Dương Dực Xuyên – cứu mạng.
Anh muốn đưa tôi trở về nhà.
Nhưng tôi hiểu rõ, nếu trở về thì tôi vẫn sẽ không thoát khỏi cảnh bị bà nội rẻ rúng gả bán.
Tôi bật khóc, khẩn cầu giúp tôi kiếm một công việc.
Dương Dực Xuyên sắp xếp cho tôi ở nhà ăn của đơn vị, rồi còn đăng ký cho tôi đi học lớp bổ túc buổi tối.
Vì thường xuyên bị thương, tôi nỗ lực học hành vì .
Năm 17 tuổi, tôi thi đậu vào trường đại học y.
Một năm sau, chúng tôi bắt đầu nhau.
Năm 22 tuổi, tôi tốt nghiệp và vào việc tại bệnh viện quân khu.
Sau khi công việc ổn định, tôi đưa Dương Dực Xuyên về nhà ra mắt.
Bà nội và bố mẹ thấy tôi dẫn một sĩ quan quân đội về nhà thì vui mừng khôn xiết, nước mắt ròng ròng kể lể bao khó khăn những năm qua.
Kể rằng năm chị em tôi đều lần lượt bị nhà chồng hành hạ đến c/h/ế/t thảm.
Em út thì bà nội gả cho một gã đàn ông độc thân, mù một mắt ở thị trấn bên, chỉ lấy 5.000 tệ tiền sính lễ.
Mới 20 tuổi mà em đã là mẹ của ba đứa con.
Tóc tai rối bù, gương mặt lấm lem, già trước tuổi.
Em đã chuẩn bị sẵn sính lễ cho tôi, rủ tôi về nhà lấy cùng.
Không ngờ vừa đến nhà em, tôi đã bị em và gã chồng chột mắt trói lại.
Bỏ ngoài tai lời van xin của tôi, em để chồng mình nhục và hành hạ tôi.
Hai vợ chồng nó đánh tôi đến mù một bên mắt, chọc đứt gân tay chân, xương cốt toàn thân bị đánh gãy, sống không bằng c/h/ế/t.
Khi tên chồng chột mắt của em đang định c/ư/ỡ/n/g h/i/ế/p tôi lần nữa, em bất ngờ vung búa đ/ậ/p n/á/t đầu hắn.
Sau đó, lại dùng chính cái búa đó đập mạnh lên chân mình.
6
Em tôi điên dại rồi gào lên với tôi:
“Con tiện nhân! Mày đã cướp mất hạnh phúc vốn dĩ thuộc về tao!
Đồ ăn cắp cuộc đời tao!
Mày đi c/h/ế/t đi!”
Tôi bị em điên loạn cầm tay của gã chồng chột mắt đang hấp hối, đ/â/m từng nhát, từng nhát vào người.
Cuối cùng, tôi c/h/ế/t thảm trong vũng m/á/u.
Sau khi c/h/ế/t, tôi hóa thành một linh hồn đầy oán niệm, cứ thế đi theo em không rời.
Tôi tận mắt chứng kiến em khóc lóc thảm thương trước mặt Dương Dực Xuyên, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu gã chồng chột của mình.
Cô ta mình là một kẻ tàn tật, nuôi không nổi ba đứa con, mong Dương Dực Xuyên thương giúp đỡ.
Dương Dực Xuyên vốn là người rất tốt bụng, lại tôi đến tận xương tủy.
Anh đã đưa em và ba đứa con của ta về chăm sóc bên cạnh mình.
Ba đứa trẻ đó lớn lên đều Dương Dực Xuyên sắp xếp vào quân đội.
Kết quả, ba con sói đội lốt người ấy lại quay ra vu cáo tham nhũng, nhận hối lộ.
Dương Dực Xuyên uất ức đến mức t/ự s/á/t để chứng minh trong sạch.
Nhưng kết luận cuối cùng lại là: t/ự t/ử vì sợ tội, tội danh tham ô thành lập.
Sau khi Dương Dực Xuyên c/h/ế/t, linh hồn tôi vẫn không rời em .
Ba đứa con khốn nạn của ta vẫn thăng quan tiến chức, từng đứa một nắm quyền cao chức trọng, lại là lũ người chẳng ra gì.
Còn em tôi thì trở thành một bà lão săn đón khắp nơi, đi đến đâu cũng có người cung kính.
Năm 99 tuổi, khi đang hấp hối trên giường bệnh, bà ta vẫn còn nuối tiếc và oán hận lẩm bẩm:
“Lý Vượng Đệ, tất cả đều là vì mày nên tao mới c/h/ế/t sớm như !
Nếu tao lấy Dương Dực Xuyên, tao chắc chắn sẽ sống hạnh phúc đến 110 tuổi!
Tao đã không phải sống goá bao nhiêu năm nay!
Tao hận mày! Tao hận mày đến c/h/ế/t đồ ăn cắp!”
Tôi mở bừng mắt, tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, cả người lạnh toát mồ hôi.
Kiếp này, tôi nhất định không để bi kịch như kiếp trước lặp lại lần nữa.
Người đối xử tốt với tôi tôi sẽ bảo vệ đến cùng.
Còn những kẻ tổn thương tôi sẽ không ai tha!
Lúc này, người tôi cần cứu trước nhất chính là chị Tư và chị Năm.
Kiếp trước, họ cũng không thoát khỏi cảnh bị bà nội ép gả sớm.
Ba người chị lớn lần lượt c/h/ế/t yểu, nên khi về nhà chồng, chị Tư và chị Năm bị xem là điềm xấu.
Nhà chồng đ/á/n/h đập, chửi bới không chút nương tay.
Chị Tư bị đ/á/n/h đến s/ả/y t/h/ai khi đang mang bầu bảy tháng hai mạng cùng mất.
Còn chị Năm bị hành hạ đến điên dại, cuối cùng mua một gói thuốc chuột, tự kết liễu mình cùng cả gia đình nhà chồng độc ác.
Tôi phủi lớp bụi trên người, đeo giỏ tre sau lưng, đi tới con đường mà tôi biết chắc chị Tư và chị Năm sẽ quay về làng.
Không lâu sau, tôi đã thấy bóng dáng hai chị thân hình gầy gò, lưng còng xuống vì gánh nặng đang bước tới.
Tôi vội vã chạy ra đón họ.
Bạn thấy sao?