Hơi thở của tôi gấp gáp, đột nhiên tay tôi chạm phải một mảnh kính vỡ từ chai bia.
Nhưng ông trời để tôi đến đây, không phải để lặp lại bi kịch của chị!
Ánh mắt tôi dần trở nên sáng rõ. Tôi cầm mảnh kính rạch lên tay mình, buộc bản thân tỉnh táo lại.
Tôi đẩy mạnh Trương Quả Quả ra, giơ tay chặn lại cây gậy.
Dựa vào lực đẩy của cây gậy, tôi loạng choạng đứng dậy.
Lau đi vệt m.á.u đã chảy đầy xuống cổ, tôi bắt đầu , vừa vừa ho khan.
Khi Cố Bắc bước tới gần, tôi bất ngờ lao lên như một con thú dữ, đ.â.m mạnh mảnh kính vào n.g.ự.c hắn.
Cố Bắc ngã xuống, tôi ngồi đè lên hắn, giữ chặt để hắn không thể đậy.
Mọi thứ xảy ra nhanh như chớp.
Trương Quả Quả và Nhược Hoà hét lên, lập tức lao tới.
Tôi cầm mảnh kính hét lớn: “Đứng lại! Nếu không tôi sẽ g.i.ế.c Cố Bắc ngay!”
Trương Quả Quả hoảng hốt, lùi lại liên tục.
“Được, , cậu thả cậu ấy ra trước. Cậu biết đấy, Cố Bắc là con trai của hiệu trưởng, nếu ấy xảy ra chuyện, cậu hiểu hậu quả mà.”
Cố Bắc không hề sợ tôi, vẫn mỉm dịu dàng như thường ngày.
“Người đẹp của tôi, đừng nghịch nữa.”
Tôi dùng mảnh kính rạch vài vết thật sâu trên mặt hắn.
“Đồ biến thái!”
Sắc mặt Cố Bắc tái đi, không dám tin rằng tôi dám hủy hoại khuôn mặt mà hắn luôn tự hào.
Tôi nắm chặt mặt hắn, ép hắn ăn mảnh kính vỡ.
Hắn bắt đầu vùng vẫy, hét điên cuồng.
Dù tôi đã kiệt sức, không hiểu sức mạnh từ đâu, tôi vẫn giữ chặt hắn, ép hắn phải nuốt.
“Chết đi! Chết đi! Tại sao mày không c.h.ế.t đi?”
“Tại sao mày lại đối xử với chị ấy như ? Chị ấy đã gì sai?”
“Mày có biết chị ấy đau đến thế nào không? Chị ấy đã tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi, tại sao mày lại bắt nạt chị ấy như ?”
Trương Quả Quả ra sức kéo tôi ra, muốn tôi buông tay.
Nhưng tôi cứ giữ chặt, trong khoảnh khắc này, hạt giống thù hận trong tôi đã phát triển trọn vẹn.
Không còn chút lý trí nào nữa.
“Dừng tay!”
19
Một vài luồng ánh sáng từ đèn pin chiếu vào. Một đôi tay ấm áp và mạnh mẽ bế tôi lên.
Cảnh sát nhanh chóng cứu Cố Bắc, Trương Quả Quả và những người khác bị áp giải đi ngay lập tức.
Cố Thịnh Thương ôm chặt tôi, bàn tay không ngừng xoa đầu tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao rồi, không sao rồi. Tôi đến rồi, tôi đến rồi.”
Tôi bật khóc, ôm chặt lấy Cố Thịnh Thương, khóc đến đau thắt ruột gan.
Tôi túm lấy cổ áo , chỉ vào Cố Bắc, nghẹn ngào không thành lời: “Cố Thịnh Thương, cậu giúp tôi không? Để hắn c.h.ế.t đi, để hắn c.h.ế.t đi!”
“Trầm Cận, bình tĩnh lại đi!”
“Tôi không thể kiểm soát bản thân. Cố Thịnh Thương, cậu có thể tưởng tượng khi người thân nhất của mình phải chịu đau đớn như thế, mà vẫn bình tĩnh sao?”
Cố Thịnh Thương nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Không cần lời , ánh mắt cậu ấy đủ thay tất cả.
Tôi gục đầu lên bờ vai vững chãi của cậu, thở hổn hển.
Thật ấm áp.
Tôi Cố Thịnh Thương, đôi tay run rẩy, đưa chiếc khuyên tai có gắn thiết bị quay lén từ tai mình cho : “Cố Thịnh Thương, tôi chỉ tin cậu thôi.”
Nói xong, tôi ngất lịm.
Khi tôi tỉnh lại, thấy mẹ đang gục bên giường khóc.
“Cận Cận, mẹ sai rồi, không ngờ bọn chúng lại quá ác như .”
Tôi chớp mắt, không gì.
Mẹ tiếp tục: “Cảnh sát đến rằng bằng chứng con cung cấp rất quan trọng. Mẹ mới hiểu mẹ đã sai lầm đến mức nào.”
“Ngoan nào, bác sĩ bây giờ con chưa thể cử , có gì thì sau này hãy , con phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Tôi không thể , chỉ có thể chớp mắt mạnh hơn.
“Những kẻ bắt nạt con đã bị đuổi học. Cảnh sát nếu bằng chứng đủ thì bọn súc sinh đó có thể bị mấy năm tù.”
“Hiện tại cảnh sát vẫn đang thu thập thêm bằng chứng, không cần vội. Chúng ta dưỡng thương trước, không?”
Mẹ xót xa vuốt ve mặt tôi.
Tôi vẫn chỉ có thể chớp mắt.
Nhưng chị à, chị có nghe thấy không? Chị có nghe thấy không?
Cuối cùng em không phải “bỏ qua”. Em đã đòi lại công bằng cho chị rồi.
Mẹ với chị, mẹ đã sai, sai quá nhiều.
Tôi hít một hơi sâu, khóe mắt rơi lệ.
Tâm hồn và cơ thể tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm hoàn toàn vào khoảnh khắc ấy.
Chị ơi, em thật sự đã rồi.
Mấy tháng sau, tôi mới dần hồi phục. Khi tôi có thể chuyện trở lại, cảnh sát đến phòng bệnh lấy lời khai.
Theo lời họ, có người đã lật lại vụ án, cáo buộc rằng vụ việc của Lâm Manh trước đây cũng liên quan đến Cố Bắc, và đang xin hợp nhất để xét xử chung.
Họ đã gửi đơn lên tòa án để khởi kiện hình sự.
Tôi đưa cả video ghi lại cảnh Trương Quả Quả hành hung tôi trước đó.
Sau khi lấy lời khai xong, tôi hỏi cảnh sát: “Người đó… là Cố Thịnh Thương phải không?”
Cảnh sát mỉm gật đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thật sự là cậu ấy.
Từ đầu tôi đã cảm thấy lý do Cố Thịnh Thương tiếp cận tôi không hề đơn giản. Bây giờ ngẫm lại, có phải cậu ấy đã sớm biết Cố Bắc định gì với tôi hay không?
Bạn thấy sao?