1
Bà nội tôi là nữ tỷ phú giàu nhất nước A, tôi là cháu duy nhất của bà.
Vậy mà hai trai tôi lại để mặc cho con chim hoàng yến mà họ bao nuôi chung mạo danh tôi.
Trước lễ kỷ niệm trăm năm của tập đoàn, Mục Tinh Tinh đã nhanh tay chiếm ghế tiểu thư của tập đoàn, còn bộ tịch quay sang với tôi.
“Haizz~ Nếu không phải hai bắt chị dẫn em đến mở mang tầm mắt, loại sinh viên nghèo như em cả đời này cũng không bước vào cửa tập đoàn Thiên Thịnh đâu.”
“Lát nữa nhớ biết điều một chút, đừng chuyện, nếu không nhất định sẽ đánh em đến tàn phế.”
Kiếp trước, tôi bị hai uy hiếp, nhút nhát, nhẫn nhịn nhường nhịn mọi thứ với Mục Tinh Tinh.
Nhưng bây giờ tôi đã trọng sinh.
Nhìn Mục Tinh Tinh còn đang ba hoa, tôi trực tiếp giơ chân đá ta bay một mét.
“Cô là cái thá gì? Chỉ là một con đàn bà ngủ với người ta, mà cũng dám lên mặt dạy dỗ tôi à!”
……
Hành liều lĩnh của tôi ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Anh cả lao tới ôm lấy Mục Tinh Tinh đầy đau lòng, còn hai thì giơ tay tát tôi hai cái liền.
Nhìn con chim hoàng yến mà mình nuôi bao lâu bị tôi đá bay, hai đau lòng đến phát điên, đồng loạt tôi giận dữ.
“Mục Thường Lạc, chắc em sống chán rồi, dám ra tay đánh em của bọn à!”
Nhìn hai người trước mặt hùng hổ chất vấn, tôi thấy mình trước kia thật ngu ngốc, còn từng ảo tưởng họ coi tôi là em ruột.
Tôi giơ tay chỉ thẳng vào Mục Tinh Tinh họ ôm trong lòng, nhạo lớn tiếng.
“Chẳng phải chỉ là một đứa em bao nuôi sao? Chẳng lẽ tôi, tiểu thư thật sự của tập đoàn, cháu ruột của nữ tỷ phú, còn không đủ tư cách đánh ta à?”
Nghe tôi , cả lập tức nổi điên, đẩy mạnh tôi ngã xuống đất.
“Mục Thường Lạc, Tinh Tinh tốt bụng tài trợ cho em đi học, mà em ở đây ăn xằng bậy.”
“Mọi người nghe rõ đây, Tinh Tinh mới chính là cháu ruột của bà, tiểu thư thật sự của tập đoàn Thiên Thịnh!”
Tôi không thể tin nổi mà cả.
“Cô ta là cháu ruột của bà? Tiểu thư của tập đoàn Thiên Thịnh?
Anh cả, sao có thể ra lời trơ trẽn đến thế? Mặt đúng là quá dày!”
Anh hai đảo mắt, khinh thường tôi.
“Mục Thường Lạc, hôm nay em quên uống thuốc hả? Lại lên cơn điên rồi đúng không?”
Mục Tinh Tinh thì giả vờ khóc lóc.
“Tất cả là lỗi của em, rõ ràng em biết Thường Lạc bị bệnh tâm thần, mà vẫn dẫn em ấy đến đây.”
Những lời trắng đen đảo lộn của bọn họ khiến tất cả mọi người trong sảnh nghe thấy rõ mồn một.
Ngay lập tức, xung quanh vang lên những tiếng xì xào khinh miệt tôi.
“Thì ra Mục Thường Lạc chỉ là sinh viên nghèo tiểu thư tài trợ, bảo sao ăn mặc quê mùa thế.”
“Tiểu thư đúng là hiền lành nhân hậu, đến loại người tâm thần, tâm địa xấu xa như cũng giúp đỡ.”
Ngay sau đó, cả gọi trợ lý Trương của tập đoàn tới.
“Ông dẫn người ném Mục Thường Lạc ra ngoài cho tôi, từ giờ nếu chưa có lệnh của tôi thì không bước chân vào tập đoàn này nữa.”
Tôi trợ lý cùng bảo vệ đang đi về phía mình.
“Chú Trương, là người theo cha tôi bao nhiêu năm, chẳng lẽ không phân biệt nổi ai mới là tiểu thư thật sự của tập đoàn sao?”
Chú Trương lập tức khựng lại, đứng đơ tại chỗ: “Tôi… tôi…”
Anh hai lập tức lườm ông một cái.
“Chú Trương, cả tôi là người thừa kế tương lai của tập đoàn, giờ dám không nghe lệnh, muốn bị đuổi việc à?”
Chú Trương sợ đến tái mặt, bất an tôi.
“Tiểu thư, tôi còn cha mẹ và con cái phải nuôi, phải dựa vào công việc này để sống, xin đừng khó tôi nữa, mời tiểu thư ra ngoài cùng tôi.”
Nói xong, Trương ra hiệu bảo vệ nhanh chóng lôi tôi ra ngoài.
Nhìn mấy người vây quanh, tôi lập tức nhấc bình hoa trên bàn lên ném thẳng về phía họ.
2
“Tôi không chỉ là tiểu thư của tập đoàn Thiên Thịnh, mà còn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn này, thử vào tôi xem!”
Tiếng bình hoa vỡ tan cùng tiếng quát của tôi vang vọng khắp khán phòng.
Nghe , xung quanh lập tức vang lên những tiếng nhạo.
“Có vẻ bệnh của ta nặng thật rồi, vừa nãy còn giả cháu nhà tài phiệt, giờ lại nhận là người thừa kế tập đoàn, nực thật.”
Bạn thấy sao?